Ở mộ địa cạnh phố Millington
[…]
cũng chẳng còn ai biết
đọc ra câu bia đề:
gã làm thơ gốc Việt
đã chết buồn xa quê…
[…]
cũng chẳng còn ai biết
đọc ra câu bia đề:
gã làm thơ gốc Việt
đã chết buồn xa quê…
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.
Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội,
Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng.
Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi,
Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối,
Lưng đưa nôi và tim hát thành lời:
[…]
Tìm vầng trăng mọc chân cầu
Để vầng trăng ở trên đầu lẻ loi
Sống một nơi nhớ một nơi
Suốt đời tìm suốt đời rơi để tìm
[…]
Tôi bốn phương trời em một phương
Gặp nhau từ buổi biết yêu đương
Sông hồ cách biệt xa đôi ngả
Em ở miền Nam tôi dọc đường.
[…]
Muội của ta ơi, có hiểu không
Tình em thắp lửa ấm nghìn đông
Đêm nao nguyệt lãng soi sông cỏ
Là lúc triều dâng nhớ ngập lòng
Đã lâu trăng cứ vàng hiu hắt,
Mây cứ sầu tuôn núi võ vàng.
Lá vẫn pha chàm trên sắc áo,
Mưa nguồn thác đổ đá mù sương.
Giữa ngày lạc lõng trên rừng rậm
Với nắng bâng khuâng mấy thuở nào
Với núi xanh lơ, chòi tím nhạt
Mây trời bàng bạc sầu Ai Lao.
[…]
[…]
Con đường đất đỏ mờ sau bản
Thung lũng vàng lơ, nắng trở chiều.
Núi biếc chập chùng vây ải lạnh
Dặm về lá đổ phấn tàn xiêu.
Rừng núi âm u chiều Việt Bắc
Chầy ngày lạc bước, ai ngồi than.
Buồn xưa chiều đọng sầu lau lách
Chòi cũ nằm nghe gió dặm trường.
[…]
Sau chiến tranh con nhớ về quê
thắp nén nhang cho người đã khuất
lượm mảnh đạn trong vườn
rèn dao rèn cuốc
vỡ đất phá rừng
trồng thêm lúa mới
nhớ xây mồ cho người chết oan
lấp hố bom con nhớ rào làng
con nhớ quên những ngày tủi cực
nhớ ta là dân tộc Việt Nam
[…]
Tổ quốc bất khả phân đã phân
Từ dòng sông từ bản hiệp định kia
Đất nước mấy nghìn đời không thể mất
Chỉ một ngày đã mất
Lịch sử triệu trang vàng một trang đen đã lật
Trăm trận đánh không thua, thua vì Buôn Mê Thuột
Thì vượt tuyến có phải là phân thân
Bản ngã đã nhị trùng?
Tôi ném lại cái tôi xưa đã diệt
Tôi mang theo cái tôi mới lên đường
Như hạt huỷ thể cho mầm sinh từ hạt
Hai ngọn sóng ngược chiều về mỗi ngả
Ngọn quá khứ mịt mùng không thấy nữa
Ngọn tương lai đang trắng xoá theo tàu
Hai tâm thể chia đôi miền cách biệt
Ngọn đã nghìn thu ngọn mới bắt đầu?
[…]
[…]
Anh xoá bao nhiêu trang giấy trắng
Mà đem tâm sự viết thành thơ
Chiều nay có lẽ em buồn lắm
Nhìn mái nhà xưa khói toả mờ
Đêm nay em đọc lời tâm sự
Khẽ hỏi: sao như chuyện của mình?
Em đứng nhìn xa, cơn gió thoảng
Trăng tàn, hoa tạ, trống giao canh…