Biển có còn màu xanh
[…]
Chiếc vỏ ốc nằm trong túi áo
tôi nằm trong nỗi buồn của tôi
muốn bơi mà không được
muốn nói mà không được.
Nghìn lớp sóng cứ quằn quại ngoài kia
nghìn lời giã từ cuộn trong lồng ngực.
[…]
Chiếc vỏ ốc nằm trong túi áo
tôi nằm trong nỗi buồn của tôi
muốn bơi mà không được
muốn nói mà không được.
Nghìn lớp sóng cứ quằn quại ngoài kia
nghìn lời giã từ cuộn trong lồng ngực.
[…]
những đau khổ ta mang, họ không còn hiểu được
đọc sách chúng ta, họ phải ngủ gật giữa chừng
con trẻ nhìn ta trong tập ảnh gia đình
cười khúc khích thấy áo quần ngộ nghĩnh
họ chế giễu những gì ta tin tưởng
chúng ta trở thành những đồ vật chẳng ai dùng
như chiếc khuy đánh rơi như chiếc tẩy vẹt mòn
như cái găng cổ xưa như vết nứt trên tường
chìm lấp dưới um tùm cây lá
như lúa gặt chỉ còn cuống rạ
nằm im lìm dưới những đám mây bay
[…]
Về lại căn phòng cũ
Bức tường ố nước mưa
Đôi mắt ngày tiễn đưa
Lưu bóng ai trên cửa
[…]
[…]
Những tấn kịch thánh thần sa nước mắt
Thế gian này cũng chuyện đùa thôi
Còn cho ta một trời mây bay
Một vầng trăng rọi sáng chân mày
Mai chú lại lên đồi hái củi
Ta về rừng gối đá ngủ say.
Ngày ấy tôi thường hay đến đây
Đăm đăm soi mặt nước hồ này
Khói sương nhả tự trên trời xuống
Chỉ một mình tôi với bóng cây
[…]
Thôi xem em là bông hoa,
Một ngày qua – một ngày qua – một ngày
Thôi xem anh là đám mây
Một đường bay – một đường bay – một đời
[…]
[…]
Nàng đi còn có bao giờ
Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng
Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng
Đừng phô sắc thắm, đừng làm ta say
[…]
[…]
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau
Nhớ em không biết để đâu
Nếu để trên đầu thì tóc che đi
Để trong túi áo cũng kỳ
Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh
Chi bằng giả bộ làm thinh
Hét lên “nhớ quá” một mình nghe chơi!!!
[…]
Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn
Anh về quê cũ có buồn không anh?
[…]
Áo trắng là áo trắng bay
Thấp tha thấp thoáng tháng ngày mỏng manh
Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng…