Đợi đò
Sông Hương ơi
Gió thổi chi nhiều rứa?
Sóng vỗ làm chi rối ruột cả hai bờ
Tôi ngồi… đá mọc thành thơ
Ngóng về cửa Thuận… tôi chờ đò lên…
Một đò lên…
Hai đò lên…
Ba đò lên…
Mà tôi chẳng thấy bóng em trong đò…
[…]
Sông Hương ơi
Gió thổi chi nhiều rứa?
Sóng vỗ làm chi rối ruột cả hai bờ
Tôi ngồi… đá mọc thành thơ
Ngóng về cửa Thuận… tôi chờ đò lên…
Một đò lên…
Hai đò lên…
Ba đò lên…
Mà tôi chẳng thấy bóng em trong đò…
[…]
[…]
Em giấu tình yêu của em dưới chiếc mặt nạ muốn kêu lên anh ơi anh ơi
muốn rên lên tim ơi tim ơi
biết ngày nào ngưng đập
Rượu nói
buồn cười nhỉ chuyện đời
ai mà thích đàn bà uống rượu
[…]
[…]
chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt
khói thuốc đủ cay vai áo
chỉ không đủ lời để thành lời,
không đủ cười để thành vui
bạn chìm vào ghế rất sâu
bạn chìm trong giấc không màu,
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói
[…]
[…]
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi! Thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
Con đi năm ấy tháng tư
Lúa chiêm xấp xỉ, giỗ từ tháng ba.
Con đi quạnh cửa, quạnh nhà
Cha già đập lúa, mẹ già rũ rơm.
Cha giã gạo, mẹ thổi cơm
Có con, con vắng, ai làm thay cho?
Con dan díu nợ giang hồ
Một mai những tưởng cơ đồ làm nên.
Ai ngờ ngày tháng lưu niên
Đã không gọi chút báo đền dưỡng sinh,
Lại mang ân ái vào mình
Cái yêu làm tội, làm tình cái thân.
Bó tay như kẻ hàng thần
Chán chường như lũ tàn quân lìa thành.
Mẹ cha thì nhớ thương mình
Mình đi thương nhớ người tình xa xôi …
[…]
[…]
Từ khi tôi biết em
Trái-thơ chín nhiều đến nỗi
Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần
Đêm quên ngủ
Ngày quên ăn
Rượu như lửa tôi uống tràn thay nước
Chắc chỉ một ngày thôi
Tôi sẽ ngã gục
Dưới chân em
Chết kiệt sức vì thơ!…
[…]
[…]
Thơ tôi biết xin ai?
Ai cho?
Thơ với tôi là nước trên sa mạc
Đã từ nhiều năm nay
Tôi sống mà như chết
Cơn khát thơ thiêu đốt trái tim tôi
Tôi đã đi rao cùng thiên hạ:
– Ai-đổi-thơ-lấy-máu!
Không ai đổi
Vì máu tôi không cùng nhóm máu họ
Và thơ họ không cùng nhóm thơ tôi
[…]
[…]
Ôi, còn có nỗi thống khổ nào hơn
Tình cờ tôi chợt hiểu
Một tháng có nhiều đêm trăng
Và thời buổi ngày nay
Vào Hoàng Cung là chuyện quá dễ dàng
Cả con bò con heo cũng đi trên Trung lộ…
Những gì em nói với tôi hôm đó
Em đã nói với nhiều người…
Ôi, những câu thơ này nó vượt quá sức tôi
Tôi không thể cất lên được thành lời
Nếu miệng môi tôi không đầy cát
Nhưng tôi vẫn không vào nhà em
Tôi quay về
Tôi khóc
[…]
[…]
Quá đau khổ
Tôi hóa thành lì lợm
Tôi xin em bớt giận…
Nếu không được ngồi
Thì tôi xin đứng
Cùng với cây chổi em dựng ở xó nhà
Nếu không được thở…
Tôi sẽ nín thở!
Như cái ngày còn đi chăn trâu cắt cỏ
Tôi suýt chết dưới đáy giếng làng
Vì mải lặn mò con cá bống thần cô Tấm bỏ quên…
Em giận dữ la lên:
– Đứng trong xó nhà cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng trước hiên…
– Đứng trước hiên cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng ngoài ngõ…
– Đứng ngoài ngõ cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng đầu đường
Tôi nhìn vào khung cửa nhà em
Môi rát bỏng những lời yêu thương…
– Đứng đầu đường cũng không được đứng!
Lời yêu thương cũng không được nói!
… Thì tôi xin chết…
Nhưng tôi không nói lời vĩnh biệt
Vì tôi tin tôi sẽ hồi sinh…
[…]
[…]
Tôi đi
những thằng bé lau nhau
chạy long đường bán vé số
đánh giày, “tử vi” và “kết quả”
thành phố của tôi
mọi người sống và biết kết quả từng ngày
“Kết quả đây!”
một nghìn đồng một mẩu giấy
Mua đi kết quả
để sống tiếp ngày mai…
[…]
Chỉ khi mô
Con sông chán chảy
Ngọn gió chán thổi
Cây đờn chán dây
Bàn tay chán ngón
Cái nón chán quai
Vừng trăng chán soi
Rễ cây chán đất
Đến lúc chừ
Anh mới chán chộ mặt em