Lời ca của đất
[…]
Đêm mờ hơi sương
Đi đâu anh, đi đâu
Xin đừng đi nữa
Đỗ lại hôm nay, cởi súng buông gươm
Tội nghiệp em
Ba mươi năm khói lửa
Mải hận thù quên nói chuyện yêu đương.
[…]
[…]
Đêm mờ hơi sương
Đi đâu anh, đi đâu
Xin đừng đi nữa
Đỗ lại hôm nay, cởi súng buông gươm
Tội nghiệp em
Ba mươi năm khói lửa
Mải hận thù quên nói chuyện yêu đương.
[…]
[…]
Buổi chiều ở đó, lần đầu tiên anh nói yêu em
Lần đầu tiên anh kể lể những ước mơ lẻ loi cuộc đời ta
Trên bầu trời xanh thẫm
Một vì sao mới mọc
Anh biết lắm
Đời sống chúng ta nào phải ở đây
Bởi những đêm hỏa châu mở đường cho giờ giới nghiêm – thả dù xuống mặt đất cằn cỗi những lời bom đạn
Anh biết lắm
Giấc mơ chúng ta nào phải ở đây
Bởi những thây người đứng lên, quay một vòng, ngã xuống
Bởi những giọt nước mắt nóng chưa kịp khô trên bộ áo đầy máu me
Anh biết lắm
Hãy nhìn anh không bằng ánh sáng hỏa châu rọi đường trong đêm sương mù
Hãy nhìn anh không như đôi mắt van lơn trước hầm giây thép gai
Hãy nhìn anh bằng ánh sáng tình yêu ta chứa chan vùng trời cũ
Nơi cái chết đóng vai một tên hề xa lạ
Nơi những người ngã xuống sẽ sống lại
Nhìn anh yêu em
Nơi ở đó giấc mơ chúng ta là một tinh cầu cô đơn trong mưa bão
[…]
[…]
Ơn người cứ phụ lòng ai
Ơn đời sống một đề tài khổ đau!
[…]
nắm chặt đốc gươm chừ cười với bóng
nước loạn bao năm chừ tóc hóa mây
len lỏi rừng thiêng chừ ta ngậm ngải
cơm áo công danh chừ như khói bay
[…]
[…]
Về tây hiên cũ
Nghe mưa đầu sông
Tóc em hà xứ
Đời ta tang bồng
[…]
Hơn thua chỉ một cuộc cười
Ai vua ai giặc chỉ lời thế gian
Hồn em vẫn ngát trường giang
Lòng em vẫn cứ trăng vàng biển xanh
Tàu em vẫn cứ hải hành.
[…]
Em hỏi anh thế nào là hạnh phúc
Mây vô chừng hờ hững trên cao
Nước mắt lung linh mà sao mặn chát
Nước mắt và mây nhẹ, nặng thế nào?
Em hỏi anh cội nguồn bất hạnh
Con họa mi mắt thẳm trong lồng
Ai đánh bẫy Tự Do
Ai quây bủa những nan lồng lòe loẹt
Ai tróc lưỡi bên họa mi dạy hót
Họa mi có buồn khi hót lên không?
Em hỏi anh con mình khôn lớn
Hoa cầm tay
Hay cung nỏ lại cầm
Câu hỏi khó
Anh cúi đầu hỏi đá
Máu muôn người trôi vô ích chăng?
Đêm dài quá
Gió từng cơn giận dữ
Gọi cơn mơ thắt ngực ngược rừng
Bao giấc chết ngày hai mươi tuổi
Muốn đội mồ trừng mắt trân trân!…
[…]
[…]
Ở phía sau cửa sổ có người điên
Có người tỉnh, người mê, người dang dở
Có hết thảy mọi vui buồn tích tụ
Có tận cùng sức lực của thiên nhiên
Ở phía sau cửa sổ mỗi đời riêng
Có bếp lửa khát khao điều tinh tú
Có gốc rễ mọi sinh thành kết tụ
Có vô cùng tiếng mẹ – Việt Nam ơi!
Giã từ câu hát người ơi
Là khi tôi thấy đất trời rỗng không
Em mang câu hát theo chồng
Thuyền tôi đậu nắng trên sông gãy sào
[…]
Quê người ở chỗ mây và núi
Xuân có hoa đào với nắng tươi
Lâu quá không về thăm phố nhỏ
Có nhớ thằng ta ở góc trời!