Nhà cô thôn nữ
Sang năm ra ở riêng rồi
Vợ tôi dệt lụa, tôi ngồi làm thơ
Lụa may áo, bán còn thừa
Tôi đem thay giấy viết thơ chung tình
Giăng câu này dưới mái gianh:
“Nhà cô thôn nữ, vợ anh học trò”…
Sang năm ra ở riêng rồi
Vợ tôi dệt lụa, tôi ngồi làm thơ
Lụa may áo, bán còn thừa
Tôi đem thay giấy viết thơ chung tình
Giăng câu này dưới mái gianh:
“Nhà cô thôn nữ, vợ anh học trò”…
[…]
Ta cùng về thành phố đêm nay
Đi bên nhau thấy bao điều bỡ ngỡ
Em quên cả tên con sông và không nhớ rõ
Những phố nào mình đã đi qua
Trên mặt đường loang loáng bóng cây đưa
Dưới ánh trăng thành phố màu trắng quá
Các thuỷ thủ có màu mắt lạ
Những con tàu không bao giờ quen
[…]
[…]
Anh đừng gọi quê anh
Quê chúng mình đấy chứ
Nhiều đêm em vẫn mơ
Thấy biển về trước cửa
Nhiều khi em vẫn thương
Tán dừa xanh giữa lửa
Đứng trên đê sông Hồng
Nghe sông Hàn sóng vỗ
Ôi núi Ngũ Hành Sơn
Niềm khát khao tuổi nhỏ
Những màu đá thần tiên
Trong những câu chuyện cổ…
[…]
Tự nhiên trưa nắng nhớ bà
Nhớ năm chín bảy, cả nhà về đây
Cây hồng xiêm đã chân mây
Cái nhà vất vả dựng xây, bán rồi
Bố cháu lẫn rã, lẫn rời
Hay quên hơn cả cái thời bà quên
Cháu giờ thấm tuổi trung niên
Lênh đênh vỗ mãi
mạn thuyền lênh đênh
Đời bất trắc mộng đầy đất chật
Đói sân chơi hành khất chân trời
[…]
Ta ở bên này trăng Phạm Lãi
Một nửa ngả nghiêng phía lưu đày
Em ở bên kia trăng quan tái
Một nửa đắm chìm mộng Phù Sai.
Mai mốt… trăng tìm trăng ở đâu?
Tuế nguyệt mùa mùa cũng biển dâu
Hay về tháp cổ soi chim đậu
Thử bóng nhạn xưa mấy hồi đầu?
[…]
[…]
Những lời huyền bí tỏa lên trăng,
Những ý bao la rủ xuống trần,
Những tiếng ân tình hoa bảo gió,
Gió đào thỏ thẻ bảo hoa xuân.
Bóng chiều đi vụt, bỗng đêm nay
Tôi lại đa mang hận tháng ngày.
Dưới ánh trăng cười, tôi kiếm mãi
Dấu bàn tay ấy ở trên tay.
Thuyền qua, mà nước cũng trôi
Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay
Tôi đi trên chiếc thuyền này
Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi
Cái bay không đợi cái trôi
Từ tôi phút trước, sang tôi phút này…
[…]
Than ôi, trời đẹp nhưng trời buồn,
Như cảnh tươi màu rạp cải lương
Tôi đội tang đen cùng mũ trắng,
Ra đi không hẹn ở trên đường.
Rưng rưng hoa phượng màu thương nhớ,
Son đậm bên thành một sắc xưa
Cánh rực đòi cơn rơi lối đỏ,
Bên chân ghi đọng dấu bao giờ.
[…]
[…]
lòng mỏi chân rời, ta trở lại
phố quen, người lạ, hồn chơ vơ
buổi chiều thắt cổ trên đầu núi
máu rụng lên hai hàng cây khô
quán vắng nghiêng mình bên dòng sông
ta ngồi im một bóng cô hồn
lòng trôi lênh láng trên dòng thuốc
rượu đắng chưa làm quên cô đơn
[…]