Cảm xúc mùa thu
[…]
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
[…]
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
cô gái ngồi trong nắng
hát vu vơ hoa vàng
chiều về hương rụng trắng
bóng mây trời lang thang
cô gái ngồi học bài
dưới chân – con mèo nhỏ
dưới chân – ngọn cỏ mềm
vân vê đôi guốc đỏ
cô gái ngồi – hoa ngâu
buổi chiều thơm lộng gió
buổi chiều ai đi qua
sẽ một lần dừng lại
sẽ một lần ngây dại
cô gái ngồi đâu hay…
[…]
[…]
Em chết chiều nay, chết ở đây
Mẹ đâu thấy bóng buổi sau này
Quê hương bên ấy chiều xanh khói
Sẽ thấy bà con nước mắt đầy
Em chết, bàn tay vây máu đỏ
Tin về bên ấy lạnh lùng chưa
Buổi mai tuyết phủ dồn trên mái
Có bóng người yêu lỡ hẹn hò
Mẹ bước vào sâu trong phòng lạnh
Bàn tay ôm lấy một vòng hoa
Em thơ ngơ ngác ngùi thương chị
Chim ở quanh vườn thôi hót ca…
[…]
Giữa vòng vây, chi bộ họp trong hầm
Lễ kết nạp… Bỗng lệnh truyền… Súng nổ!
Lá cờ đảng phập phồng như ngực thở:
Trái tim thầm nén đợi phút xung phong
Chính trị viên dẫn một mũi chủ công
Đảng viên mới chốt bên này công sự
Cả đại đội tung mình qua cửa mở,
Giặc ngổn ngang phục kích dưới chân đồi.
[…]
[…]
Mộ gió bao đời vẫn nghiêm cẩn thâm u
Chạm vào cát như chạm vào anh linh Tổ quốc
Chạm vào cát như chạm vào xương cốt
Hoàng Sa núm ruột chưa liền
Ở nơi này ngọn gió cũng linh thiêng
Mỗi mộ gió
Một tượng đài quyết tử.
Mải mê nào để ý gì đâu
Đêm buông xuống tự bao giờ chẳng rõ
Ngỡ quên mất con đường về xóm nhỏ
Khi sương mờ giăng biếc cả triền thung.
Ấy là khi tôi về đến cửa rừng
Đặt ba lô tựa vào lưng cây cọ
Tôi gặp lại vầng trăng thuở nhỏ
Vẫn đợi chờ trên tán lá xanh.
[…]
Tặng Trương Cúc
Em vuốt mặt tôi bàn tay nào
Tôi chết lâu rồi sao còn đây
Sao em không là con chim nhỏ
Sao trời hôm nay không nhiều mây
Sao hẹn tôi rồi em chẳng đến
Bây giờ mùa thu hay mùa xuân
Tôi chờ đợi mãi nên quên nhớ
Hai đứa hình như đã cố nhân
Tôi bỏ đời tôi quê hương tôi
Đi hoang từ độ mất em rồi
Nghìn phương không đủ làm nguôi mộng
Không đủ làm phai một nét môi.
Suốt đời viết mãi cuộc chia ly
Hàng triệu câu thơ chẳng nghĩa gì
Chỉ tủi – thời gian – khi bạc tóc
Em cầm tuổi trẻ của tôi đi…
[…]
Nỗi cách xa dạy em biết làm thơ
Không phải về cơn mưa và hoàng hôn màu tím
Giặc Mỹ ném bom Khâm Thiên, nơi ta từng đến
Những thân bàng trơ trụi cánh tay than
Dãy nhà cao thành đống tro tàn
Em thơ chết mắt tròn không nhắm được
Nỗi đau này không chảy thành nước mắt
Thành phố bừng sôi trong cuộc tiễn đưa
Những chàng trai xếp sách vở học trò
Náo nức niềm vui ra trận
[…]
[…]
Hỡi cô thắt dải lưng xanh
Quán cô có bán bức tranh lợn gà?
Tôi mua về dán tường nhà
Để màu dân tộc nở hoa sáng bừng
Đám cưới chuột pháo đì đùng
Đưa dâu vào phía tận cùng hồn quê
Đàn gà mổ thóc triền đê
Ăn xa mày nhớ lối về vườn xưa?
[…]