Vào năm 1987
[…]
Chiều ấy chia tay đến ngỡ ngàng
Em về để lại nửa không gian
Bờ cây bóng đổ dài tia nắng
Nhện thả mùa thu óng sợi vàng.
[…]
Chiều ấy chia tay đến ngỡ ngàng
Em về để lại nửa không gian
Bờ cây bóng đổ dài tia nắng
Nhện thả mùa thu óng sợi vàng.
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất mẹ tôi bị bom nghiền nát
Tôi chôn cất em tôi không thấy xác
Trên chiến trường phía Nam.
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn Tiến – người Tĩnh Gia, Thanh Hóa
Đi công tác rồi không về nữa
Suốt tháng tôi tìm, nhặt được dép cao su.
[…]
[…]
Chiều xuống nhà sao rộng quá chừng
Nền cao đất trắng lạnh bàn chân
Người xa gối súng dài đêm lạ
Mắt mẹ xa vời bóng xám sân
[…]
[…]
Ta không giữ em làm kỷ vật
nghĩa gì đâu một lá cỏ úa tàn
trong ta
mãi còn
day dứt
cái màu xanh thắm thiết tươi non
[…]
Rét mướt hiện về ngón tay mê sảng
Dìu nghẹn ngào vô lãnh địa hoàng hôn
Thơ rưng rưng nở những đóa thương buồn
Hương cảm động ngát thơm vùng kỉ niệm
[…]
[…]
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta, ta trượt dài qua khói,
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen…
[…]
Trời mưa làm buồn khu phố nhỏ
Tàu sẽ xuôi hay ngược chiều nay
Còi xa bật khóc lên rồi đó
Em sẽ đi, mình xa nhau đây.
[…]
Tôi sẽ về Gia Định chiều nay
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi.
Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ
Kêu một ly đen nhỏ
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya.
Bây giờ tháng bảy trời đương mưa
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ.
[…]
[…]
Nghìn thu còn mưa bay mãi đây
Xa nhau không một ánh trăng gầy
Nửa đêm nghe tiếng xe về vội
Tôi đốt đèn lên ngồi ngắm tay
[…]
[…]
Cát biển mặn mòi tôi thân sò nhỏ
Còn sót lưng năm bảy ngón ngang tàng
Tôi muốn ôm và hôn em lần cuối
Lịch sử chúng mình du đãng con hoang
[…]