Cạn nguồn
[…]
Người đã đi và đã xa rồi
Làm sao níu lại phút chia phôi
Tôi về viết vội vần thơ chết
Gục giữa luồng trăng gửi tới trời
[…]
[…]
Người đã đi và đã xa rồi
Làm sao níu lại phút chia phôi
Tôi về viết vội vần thơ chết
Gục giữa luồng trăng gửi tới trời
[…]
[…]
Ký ức chiến tranh có thể sẽ bền lâu
Khi lớp trẻ chưa quên cha anh mình chết trẻ
Khi giọt nước mắt quệt ngang thôi bạc sờn tay áo mẹ
Khi còn có người phải dấu biệt cả tuổi tên
Để có một lần ngẩng mặt nhìn lên
Đã mấy bận anh cúi đầu nhìn xuống
Đồng đội ơi, thời gian đâu dễ lấp
Khi tuổi xanh các anh thôi thêm tháng, thêm ngày
[…]
[…]
Em nhìn coi
mùa xuân đã trôi qua
mùa hạ đã trôi qua
mùa thu đã trôi qua
bây giờ là mùa đông
mùa đông ở trên vai
mùa đông trên thành phố
lá chết ở trên cành
cành chết ở trên cây
cây chết ở trên đường
thành phố
phải thành phố đó
thành phố chiến xa và đại bác
thành phố trống vắng
quê hương trống vắng
con giun xéo đã quằn
anh đi ở đó
mặt trời vẫn mọc ở phương đông
anh vẫn đi ở đó
mà vẫn còn yêu em.
[…]
Bây giờ
Em trụi trần dưới vòm cây tối đen
Ngực đồi trăng ướt đẫm
Tay chập chờn lửa sáng
Nhưng đã muộn lắm rồi ôi muộn lắm
Vực sâu đã mở ra
Chôn cả lời trăng trối của mùa thu
Một chiếc lá khổng lồ đỏ thắm.
[…]
Em còn Tôn Nữ ngày xưa
để tôi gom những dòng thơ gửi người
tóc em vướng sợi tơ trời
mùa thu tím cả ngàn lời ca dao
Vầng trăng khuất tự phương nào
ngày mưa ngày nắng nỗi đau đoạn đành
tình buồn sương khói mong manh
em còn Tôn Nữ tôi xanh tuổi chờ…
Mây đi vắng, trời xanh buồn rộng rãi…
Sông im giòng đọng nắng đứng không trôi.
Đa buông rễ ngâm mình chờ uể oải
Ngọn gió về không một chút tăm hơi.
[…]
[…]
Ta bỏ phố làm người ra biển
Nghe nghìn bến lạ ngủ trong sương
Nghe trăm triều sóng rền quê mẹ
Nghe đá lăn tăn xuống đoạn trường
Ta bỏ nước làm người lưu lạc
Nghe chim rừng ngọt giọng ca dao
Nghe trăng năm cũ về huyền hoặc
Nghe dáng ai xưa áo lụa đào
[…]
Sao anh còn trẻ thế
Sao em còn trẻ thế
Sao tình yêu hai ta còn trẻ thế
Lại lăn vào
Một cuộc chiến già nua
[…]
Bạn đi trông cửa không ra cửa
Tôi về nấu cháo lại thành cơm
Ngoài nhà đầy nắng trong dầy khói
Góc nhà hoa héo vẫn còn thơm
Tôi ngồi trên chiếu
Chiếu vá chiếu sờn
Ngụm nước chè chát
Khói đua nhau vờn
Tôi nhắm đôi con mắt
Tôi thu đôi bàn chân
Rốt cuộc trời cũng tối
Đâu cũng đầy bóng râm
Bạn đi tôi ở nhà nằm
Không hay có khách hỏi thǎm dọc đường
Khách là khách đến thắp hương
Đêm qua cành vắng giọt sương sa rồi
Tôi đâu còn nữa là tôi
Tiễn tôi là tiễn một hồi gió bay.
Hôm nay Nga buồn như con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao anh chả là nước biển.
[…]
Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
Đừng để thời gian dày như trăm vạn lớp chấn song thưa
Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi!…
[…]