Về làm dâu Dương Quỳ
[…]
Mế bế cháu khoe khắp bản làng
Nàng dâu khéo đảm lại đoan trang
Môi em – hoa mận chiều xuân ấy
Trống hội Lồng tồng báo Tết sang…
[…]
Mế bế cháu khoe khắp bản làng
Nàng dâu khéo đảm lại đoan trang
Môi em – hoa mận chiều xuân ấy
Trống hội Lồng tồng báo Tết sang…
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
Thương lại bóng hình người năm năm trước…
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt!
Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
Nên hùng hổ để đợi giờ thua thiệt!
[…]
[…]
Anh mang theo trận bão lòng
Lang thang cuối bể, đầu sông. Nửa đời…
Gọi thầm: ơi tóc mây ơi!
Tóc mây ngày cũ, giờ nơi phương nào…
Bộ lạc xưa kia mất hải tần
buồn nghiêng nội địa cháy tà huân
đêm thiêng thổn thức hồn du mục
ta vọng lên non tiếng ác thần
cửa ngục sông hồ run ánh lửa
trăng mê màu huyết loạn hồng vân
hoang sơ, tuổi đá bừng cơn mộng
cúi mặt u huyền, khép áo xuân.
[…]
Mãi mãi mảnh vườn nhà tôi
Hương bưởi, hương nhài, thơm ngát
Hoa trứng gà rơi xuống tóc
Gió thì thầm ở sau lưng.
Trốn được nhau rồi có mừng
Tìm được nhau rồi có nhớ
Thương nhau bạn đừng nói nữa
Chúng mình lần lượt trước sau.
[…]
[…]
Ôi cái nền làng ta
Dựng lên cùng thớ đất
Ta quen đi chân trần
Thăm nhau mà thấy mát
Nền quanh về một hướng
Người đi chung một đường
Đất với người chung thủy
Đất với người kiên cường
[…]
[…]
Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã,
Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi.
Ông lão vẫn say trăng, đầu gối sách,
Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng.
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách
Gọi đò thôi run rẩy cả ngàn trăng.
Bến My Lăng còn lạnh, bến My Lăng!
Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng.
Gió chẳng xanh bằng lá
Người đi trống một khoảng không
Ta rồi cũng phải thua không khí…
Nhớ thì về
Thương thì tìm
Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai…
1996
[…]
Mưa bay chéo mặt tranh mờ xoá
Cả vòm trời loang chảy màu sơn
Những ngôi nhà như đang trượt ngã
Gọi dìu nhau ở phía bên đường
[…]
[…]
Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông dùng dằng con sông chảy ngược
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hoá đá phía bên kia.