Tí xíu
Gọi là tí xíu
Mà chẳng bé đâu
Vớt bèo trong ao
Đem về cho lợn
Tí biết nấu nướng
Hai bữa cơm canh
[…]
Gọi là tí xíu
Mà chẳng bé đâu
Vớt bèo trong ao
Đem về cho lợn
Tí biết nấu nướng
Hai bữa cơm canh
[…]
[…]
Rồi
Ngày lên
Nắng xuống
Lạc đà buồn
Và mắt dõi xa xăm
Sa mạc mù tăm
Lữ hành mơ ốc đảo
Tìm lại mình
Đã mất tự năm mươi năm
[…]
[…]
nắm chặt đốc gươm chừ cười với bóng
nước loạn bao năm chừ tóc hóa mây
len lỏi rừng thiêng chừ ta ngậm ngải
cơm áo công danh chừ như khói bay
[…]
[…]
Chân trời mộng mị vàng pha
Mùa Phương Lan giậy bên tà dương buông
Vói tay sầu khổ hao mòn
Đầu nghiêng rũ tóc miệng tròn thơ ngây
Chiêm bao dần rộng phai ngày
Liễu in dòng rụng thu đầy hồ phơi
Hào hoa tiếng lạnh trong lời
Về trong vân thạch em ngồi vén xiêm
Người ở bên trời ta ở đây
Chờ mong phương nọ ngóng phương này
Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây
[…]
Đò nghẹn đoàn quân xa tiếp viện
Mưa lâu, trời mốc, buồn hôi xưa
Con đường đáo nhậm xa như nhớ
Chiều mập mờ xiêu lạc dáng cò
Quán chật xanh lên rừng lính ướt
Mặt bơ phờ dính gió bao la
Khí ẩm mù bay, mùi thuốc khét
Chuyện tình cờ nhùm ấm cây mưa
[…]
Nao nao mường tượng bóng mình
Mịt mùng cõi tới, u minh tiếng rền
Xuống đò, đời đã bỏ quên
Một sông nước lớn trào lên mắt ngời.
Quanh quẩn mãi giữa vài ba dáng điệu
Tới hay lui vẫn chừng ấy mặt người
Vì quá thân nên quá đỗi buồn cười,
Môi nhắc lại chỉ có ngần ấy chuyện
[…]
[…]
Anh đừng gọi quê anh
Quê chúng mình đấy chứ
Nhiều đêm em vẫn mơ
Thấy biển về trước cửa
Nhiều khi em vẫn thương
Tán dừa xanh giữa lửa
Đứng trên đê sông Hồng
Nghe sông Hàn sóng vỗ
Ôi núi Ngũ Hành Sơn
Niềm khát khao tuổi nhỏ
Những màu đá thần tiên
Trong những câu chuyện cổ…
[…]
[…]
Cà Nghệ
thịt giòn
ruột đặc
Người Nghệ
tiện tằn , chân chất
Muối một vại cà
Ăn một năm
Sử kháng chiến ngàn trang
Người Nghệ ưa vắn tắt:
– Đánh Pháp hết chín vại cà
Đánh Mỹ hơn hai chục vại
bù đi bù lại
Đánh bại hai đế quốc to
hết ba chục vại cà
Tổ quốc ta đủ cà, đủ muối
Đủ đất nung cả ngàn chiếc vại!
Đàn bà dễ sợ quá ta
Nó kềm nó kẹp đời ta quá chừng
Nó càng kẹp ta càng mừng
Chỉ e nó kẹp nửa chừng… nó thả ra