Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Một số bài ngẫu nhiên


  • Bệnh viện chó mèo và…

    Tác giả:

    […]

    Bệnh viện có khu dưỡng sinh
    Mát xa tu chỉnh dáng hình hẳn hoi
    Có bể tắm và sân chơi
    Lông vàng nhuộm tím rẽ ngôi thường ngày
    Sửa móng chân, nhuộm móng tay
    Còn “tự tình” giữa cô này cậu kia
    Chó quê đậm món rượu bia
    Chó Tây vào viện đi về xe hơi
    Vào viện chó – nghĩ thương người
    Phận nghèo chẳng dám vào nơi chó nằm

    […]

  • Gặp người em

    Tác giả:

    Những người xưa đi rồi không về nữa
    Một mình anh lại gặp một mình em
    Chiều lửng lơ nghe nắng rụng bên thềm
    Em cúi mặt mắt buồn ươn ướt đỏ

    Nhà anh nghèo, anh đau tim anh yếu phổi
    Đời anh lạnh lùng bốn hướng gió và mưa
    Ta lạc nhau từ em còn bé nhỏ
    Anh thương em câm nín đến bao giờ

    Bởi vì đâu da em xanh giá rét?
    Nắng rưng vàng lên mái tóc mồ côi
    Ngày giặc giã quê hương mình mỏi mệt
    Mười năm qua hình ảnh có ngậm ngùi

    […]

  • Trở về miền đồi

    […]

    Mặt lá nhìn ngửa
    Mặt người nhìn ngang
    Mặt loài thú lang nhìn xuống
    Khi ta còn nhìn lên kính ngưỡng
    Khi ta còn cúi xuống khẩn cầu
    Ta vẫn tự tạo ra mình bằng những dáng đau

    Vành môi cong hình lá lúa
    Đòn gánh mấu liền níu giữ cổ quang
    Một trăm dáng vòng
    Một ngàn hình cong
    Vẫn không tìm ra đốt đau của mẹ
    Con sâu đen đục vào lõi mía
    Làm thành lỗ đau đỏ au
    Con chỉ là con, con đã biết đâu
    Phải đến lúc đời con sinh nhánh
    Con mới rõ trên vòng cong cột sống
    Đốt xương nào sâu đục mẹ ơi

    […]

  • Bây giờ

    Tác giả:

    […]

    Bây giờ
    Em trụi trần dưới vòm cây tối đen
    Ngực đồi trăng ướt đẫm
    Tay chập chờn lửa sáng
    Nhưng đã muộn lắm rồi ôi muộn lắm
    Vực sâu đã mở ra
    Chôn cả lời trăng trối của mùa thu
    Một chiếc lá khổng lồ đỏ thắm.

  • Ký ức

    Tác giả:

    […]

    Sao em nhớ buổi chiều đứng chờ anh
    dưới vòm cây lớn
    tim thắt lại
    trước mỗi chuyến xe
    trước mỗi bóng người.

    Sao em nhớ căn phòng đầy tranh
    đầy áo quần
    đầy sách
    tưởng như không còn chỗ cho con người
    mà may sao
    vẫn còn chỗ cho chúng ta
    cho hạnh phúc
    cho đớn đau.

    Sao em nhớ buổi trưa làng gốm Bát Tràng
    ngôi làng bên sông Hồng
    ngôi nhà có mái ngói nâu
    có rặng xoan
    có những đường lát gạch
    ngôi làng còn giữ kín niềm bí ẩn
    của phút giây chiếc bình đất nâu chợt sáng xanh màu ngọc.

    Sao em nhớ những đêm Hồ Gươm
    hơi thu len trong cỏ cây, trong sóng nước
    len trong ánh đèn mờ sương tháp rùa
    len trong làn tóc, trong tiếng cười, trong tấm áo những người thiếu nữ
    len trong nỗi ngậm ngùi hai ta.

    […]

Một số bài khác