Ngày xanh vời vợi
Mẹ sớm nay xuống chợ,
Gửi các con về bà.
Mùa thu sang bỡ ngỡ,
Bố lên đường đi xa.
Ngõ thôn vàng nắng hoa,
Sân đất giòn kẽ nẻ.
Ngọn cau già lay khẽ,
Ngắm chân trần lon ton.
[…]
Mẹ sớm nay xuống chợ,
Gửi các con về bà.
Mùa thu sang bỡ ngỡ,
Bố lên đường đi xa.
Ngõ thôn vàng nắng hoa,
Sân đất giòn kẽ nẻ.
Ngọn cau già lay khẽ,
Ngắm chân trần lon ton.
[…]
[…]
Không kịp ngả lưng trên giường tuổi nhỏ
Anh lại ra đi. Đồng đội đang chờ.
Em một mình nằm nhớ những ngày xưa,
Cứ hối lúc gần chưa biết thương nhau nhiều nữa.
Mẹ không còn để gói cho anh nắm cơm nếp đỗ,
Vụng về em giã gạo cối vừng.
Anh đi rồi, mùi thơm mãi bâng khuâng…
[….]
Ánh mắt của đại ngàn vạn tuổi vách đá thâm u ánh lửa cháy rừng
Vòm ngực của cánh đồng vô tận tiếng hú dài hoang lạnh hoàng hôn
Cánh tay những vòng ôm của sóng đáy vực sâu nhòa lẫn những chân trời
Anh
Bản nháp của tình yêu một sớm.
Trái tim như phế tích nép lặng im hiu hắt phía đêm dài
Kỷ niệm lở trơ nỗi niềm phai nhạt những vui buồn loang lổ tháng năm
Lời yêu như cỏ rối miên man không khuất được nhớ thương đang mục rữa
Em
Bản nháp của tình yêu đầy dập xóa
[…]
[…]
Lại những phút sang ngày rạo rực
Nghe cuốc xẻng lanh canh trên đổ nát
Chọn gạch hồng mà đón nắng lên.
Tóc ai xanh tươi mát quãng đường liền,
Chân ríu rít nối thời gian vội vã.
[…]
Vẫn lòng ta yêu cuộc sống say mê
Nhưng tha thiết bao nhiêu
Giọt nắng mới long lanh ô kính vỡ,
Giục giã bao nhiêu những đoàn tàu ra trận
Khói đập giữa bờ cây,
Những cô gái tiễn người thân trở về bên nhau trò chuyện
Đi qua ánh phượng hồng da tay.
Có rạng đông nào thao thức như sớm nay
Tim ta đập trước tầm trời rộng quá,
Hồn ta như cánh cửa
Không sao yên khi gió đến chân trời.
giữa những bước đi lạnh lùng
giữa những ngón tay mùa đông
giữa những trái tim lửa quạnh
giữa những lời yêu cô đơn
giữa những hoàng hôn im lặng
giữa những ân tình trống trơn
em thổi tới mùa xuân
thơm nụ hôn đầu ngơ ngác
[…]
chuyến xe đi về mãi
riêng thời gian trôi xuôi
rặng cây buồn rơi lá
sầu lên hoang đầy trời
không bao giờ bao giờ
mắt còn nhìn ngoái lại
vì không thấy bao giờ
những gì xa mãi mãi
[…]
[…]
Tuổi em như hoa dành dành
Hương bay đã mắc tơ mành nhện giăng
Ao người ta nước dung dăng
Vầng trăng em cất lên bằng vó thưa
Giấc mơ ủ xuống gáo dừa
Hoa cau còn rụng, vại mưa còn đầy
Đường trơn cây cỏ dang tay
Quang trành gót nhỏ đỡ gầy đồng xa.
[…]
[…]
Thiên cung ngày trước mải vui
Hái hoa vườn cấm nên trời phạt ta
Đầu xanh rời bến Ngân hà
Xuôi thuyền đi trả nợ hoa dưới trần
Chúa xuân ơi! Hỡi chúa xuân!
Biết tin ta phải về trần hay chưa?
***
Trách lòng quên lỗi lầm xưa
Lại trao vàng gấm bên chùa Nhật Chiêu
Cánh thiêng vướng mãi lưới điều
Làm cho nợ sớm nợ chiều với hoa
[…]
Tôi nghe kẻ cướp nó lèn ông,
Nó lại lôi ông đến giữa đồng.
Lấy của đánh người quân tệ nhỉ!
Xương già da cóc có đau không?
[…]
[…]
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách,
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo
Có khi tầng gác cheo leo
Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang.
Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp
Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân
Có khi bàn soạn câu văn
Biết bao đông bích, điển phần trước sau.
Buổi dương cửu cùng nhau hoạn nạn
Phận đấu thăng chẳng dám tham trời
Bác già, tôi cũng già rồi
Biết thôi, thôi thế thì thôi mới là!
[…]