Mãi mãi ngày đầu tiên
[…]
Cần có những hờn dỗi
Để nhớ và để quên
Cần có những gặng hỏi
Để nghi ngờ hờn ghen!
Cần những bài ca mới
Để hát về niềm tin,
Cần những chiều ngóng đợi
Cả con đường chờ em…
[…]
[…]
Cần có những hờn dỗi
Để nhớ và để quên
Cần có những gặng hỏi
Để nghi ngờ hờn ghen!
Cần những bài ca mới
Để hát về niềm tin,
Cần những chiều ngóng đợi
Cả con đường chờ em…
[…]
[…]
Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo Chúa,
Sống nghìn năm ngự trị một lòng em.
Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn đêm
Nào ai tiếc thương gì thân mỹ nữ!
Tay mỏi ôm sẽ dày vò nhung lụa,
Phấn hương nhàu, tan tác áo xiêm bay
Ta bắt em cười, nói, bắt em say,
Ta đòi lấy mảnh linh hồn bỡ ngỡ.
Ôi! ly rượu em dâng toàn huyết đỏ,
Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm xưa,
[…]
[…]
Hỡi em yêu thăm thẳm cánh phượng hoàng
Có đậu lại trong sân trường bữa ấy
Hồn xa cách đậu bên ta có thấy
Bức tường xanh cánh cửa kính lung lay
Hai mươi năm trời ôi một thoáng chim bay
Bao thay đổi trong đời ta gió nổi
Cành phượng cũ vẫn no lời gió thổi
Nghìn muôn năm tha thiết gởi về đâu
Vay giọt thơ truy niệm mối tình đầu
Và gởi tặng cho em làm son phấn…
[…]
Người đi xem nhiều kẻ đã ra về…
Trên đường vắng lá đề rơi lác đác.
Ốc xa rúc từng hồi trong xóm mạc,
Trời đỏ hồng sau những trái đồi xanh,
Đàn chim hôm nhớn nhác gọi trên cành.
Vệt tháp trắng in dài trên đồng vắng.
Tiếng chuông tối nhặt khoan trong yên lặng,
Lẫn trống chèo văng vẳng phía làng xa
Của đám dân nô nức dưới trăng tà…
[…]
Ta cũng có mẹ già mòn mỏi đợi
Những mùa xuân biền biệt bóng ta về
Tóc mẹ trắng đã bao chiều sương khói
Mắt đìu hiu sầu mấy dặm sơn khê
Ta cũng có người em yêu mới lớn
Tuổi còn xanh như cây lá sân trường
Ngày về núi lòng ta đâu dám hẹn
Em ngậm ngùi cúi mặt giấu đau thương
Xin hãy cạn chén nầy thêm chén nữa
Rừng hoang vu cỏ dại cũng lên hoa
Trong giây phút bình an còn mở cửa
Ta ngồi nghe tim trỗi những lời ca
Tay ghì súng tạm quên niềm thống hận
Trời đã cho thêm một tuổi trên vai
Ta cùng bạn chưa tan giòng cay đắng
Buồn mà chi biển rộng với sông dài.
Sao thiên thu không là xa nhau?
Nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu
Tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập
Và một con đường cúp điện rất lâu
Sao thiên thu không là chôn sâu?
Nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhàu
Tôi đứng như xe tang ngừng ngập
Và một họ hàng khăn trắng buồn đau
Sao thiên thu không là đường chim?
Nên mây năm xưa còn trên tay phiền
Tôi đứng như tường vôi luống tuổi
Và những tàng xanh chùm gởi quê hèn!
[…]
Dây bìm bìm leo quanh hàng kẽm gai biên giới
Hoa trắng mềm sương mù vào sáng cao nguyên
Chúng ta nói gì với nhau ngày xưa Trịnh Nguyễn
Một hàng cây một bờ lũy đôi miền
Trên tay đạn chì nằm trong nòng súng
Một nấm bia một tàu lá hàng rêu
Con nước bơ vơ lau già tràn lên trước mặt
Một mái tranh một đọt chuối quê nghèo
Anh sẽ nghĩ gì sau lần trận đánh
Máu Việt Nam lẫn sỏi Việt Nam
Mã tấu lưỡi lê dao dài lựu đạn
Mảnh quê hương vùng Á châu buồn
[…]
Chiều rụng rồi chăng, lòng đã tối,
Không tình nhân thắp lửa lên môi,
Giường đau phòng trọ mưa hiu hắt
Bạn hữu ra vào mấy cánh dơi
Vẫn thấy đời ta như cánh cửa,
Im lìm đóng lại trước mùa vui
Tương lai sầu cứ đùn như mối,
Say cứ như là đưa tin ai.
Mưa lạnh vườn hoang, đêm ở góa,
Lòng run như nến khuya xa nhà
Ngồi lên rót rượu chờ trăng lại
Không chắc ai người thương nhớ ta
[…]
Nắng e thẹn dìu em từng bước nhỏ
Hồn có buồn hơi thở cũng còn thơm
Rừng tóc rối xôn xao loài dị thảo
Mùa xuân sang chợt rủ xuống giận hờn
Đôi mắt sáng dựng hai hàng dương liễu
Lời dậy thì môi đỏ chín âm thanh
Những tư tưởng của từng đêm không ngủ
Trong băn khoăn cùng lớn với thân hình
Con sông nhỏ vỗ hai bờ cảm giác
Vườn ngây thơ bướm trắng đã thôi vào
Rồi một buổi buồn bỗng dưng thức giấc
Đường em về chiều hoa rụng lao xao
Thôi sách vở không giam vừa ước vọng
Đôi tay hồng muốn ôm cả trời xanh
Em vỗ cánh bay trên rừng ảo mộng
Trăng sắp mờ – tuổi nhỏ vỡ dung nhan.
Tưởng niệm Phan Trước Viên
Ta ở núi này trông núi nọ
Mây lên ngut ngút tỏa hàng cây
Mười năm quăng bút làm du sĩ
Trời đất bao la chả thấy mày
Mày nằm trong đất năm 68
Ta mãi giang hồ khắp đó đây
Núi đỏ rừng xanh đi khắp cả
Sao vẫn chưa qua kiếp đọa đày?
Núi Ngũ Hành sao chồm ra biển
Mày nằm an nghỉ kiếp thư sinh
Mười năm Phạm Thái nhòa theo sóng
Ta vẫn thương nhau mộng chưa thành
Ta ở núi này trông núi nọ
Núi nào cũng một thuở đầu xanh
Quê hương đã rách giờ thêm nát
Mày hãy nằm đây, giấc ngủ lành.