À ơi
[…]
À ơi, tơ tóc cũng gầy
Tình vơi thì khổ, tình đầy lại đau
[…]
[…]
À ơi, tơ tóc cũng gầy
Tình vơi thì khổ, tình đầy lại đau
[…]
[…]
Cà Nghệ
thịt giòn
ruột đặc
Người Nghệ
tiện tằn , chân chất
Muối một vại cà
Ăn một năm
Sử kháng chiến ngàn trang
Người Nghệ ưa vắn tắt:
– Đánh Pháp hết chín vại cà
Đánh Mỹ hơn hai chục vại
bù đi bù lại
Đánh bại hai đế quốc to
hết ba chục vại cà
Tổ quốc ta đủ cà, đủ muối
Đủ đất nung cả ngàn chiếc vại!
[…]
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình goá phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
[…]
Tôi sẽ thấy mình trong một gương
Thấy tên mình trong một câu thơ tình cờ nhặt được
Và số phận – trong một kẻ chưa hề quen biết.
Từng nằm dài sưởi nắng trên bãi biển Caxpi
Lắng nghe bọt bèo ca hát
Kẻ mộng du không hề được mất
Khuông Cơ, chiều nắng tắt dưới chân tôi.
Ngước lên mắt mờ bụi đỏ
Thời gian
Hay kỉ niệm núi đồi?
Rồi những ngọn nến vô hình thắp sáng trong đêm
Mỗi khoảnh khắc một niềm hy vọng
Cửa sổ phòng tôi hoá ngã tư đường.
[…]
Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông
thành phố đau từ mỗi cột đèn
mỗi bậc thềm cửa đóng
em đi không nón không áo choàng
mưa tầm tã
những cửa sổ đêm muốn hé ra
nổi loạn
và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi anh đằm thắm
và rực rỡ nhớ thương
[…]
Trời không chớp bể chẳng mưa nguồn
Đêm nảo đêm nao tớ cũng buồn
[…]
[…]
Bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm Trạng-Nguyên anh Tể-Tướng,
Rồi anh bên Võ tôi bên Văn,
Múa bút tung gươm hả một phen?
Cho bõ căm hờn cái xã hội
Mà anh thường kêu mục, nát, thối?
Cho người làm ruộng, kẻ làm công.
Ðều được an vui hớn hở lòng?
Bao giờ chúng mình gạch một chữ
Làm cho đảo điên pho Lịch-sử!
Làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
Hất mồ nhổm dậy cười say sưa
Ðể xem hai chàng trai quắc thước
Quét sạch quân thù trên Ðất Nước?
Ðể cho toàn thể dân Việt Nam
Ðều được Tự-do muôn muôn năm?
Ðể cho muôn muôn đời dân tộc
Hết đói rét, lầm than tang tóc?
Chứ như bây giờ là trò chơi!
Làm báo làm bung chán mớ đời!
[…]
[…]
Bạn ta người của mùa chinh chiến
Đời quen rộng rãi thú tiêu pha
Kéo ta ra quán hề ra quán
Ngó trời ngó đất mà thương ta
Trăng kia sao chẳng vào dinh thự
Mà chỉ nằm chơi một ngọn cây
Bạn ta nào hiểu niềm sung sướng
Đời ta hề chưa bẩn đôi tay
[…]
ta còn nợ một mùa ký ức
đêm không đèn ngồi với trăng suông
ngày ly tán xuôi nam ngược bắc
mượn câu thơ lương thảo ăn đường
[…]
[…]
Anh có nghe hoa rơi
Quanh chỗ mình đứng đó
Hoa ơi sao chẳng nói
Anh ơi sao lặng thinh
Đốt lòng em câu hỏi:
“Yêu em nhiều không anh ?”