Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Đảo bão

    I

    Những đàn chim trên đảo đã bay đi
    Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão
    Cơn bão biển đang tiến dần tới đảo
    Cơn bão điên cuồng gió giật cấp 12
    Cơn bão chúng tôi biết được qua đài
    Qua màu nước thủy triều bỗng dưng ngầu sóng đục
    Chúng tôi biết qua cầu vồng bảy sắc
    Bắc ngang trời không mây…

    Và bây giờ – chính phút này đây
    Cơn bão biển từ phương đông đang đến
    Sóng đã chồm qua đầu hòn Đá Lớn
    Biển ngả nghiêng chơi trò cập kênh
    Trước mặt chúng tôi tối sầm ngọn gió đen
    Trời như chiếc vung khổng lồ chụp xuống
    Chỉ còn lính chúng tôi với súng
    Với đất liền thương nhớ phía sau lưng!

    Đã bắt đầu những trận mưa ngang
    (Mưa không thể bình thường vì gió)
    Đã bắt đầu tiếng rú như xé lụa
    Trăm nghìn hốc đá thổi tù và
    Gió giật mái tôn phần phật như cờ
    Những cây dại gió nhổ lên ném xuống
    Vườn rau chỉ còn trơ lại cuống
    (Lưới ngăn chim gió thổi biến đâu rồi)
    Gió gào lộn trên trời
    Những vòng xoáy mắt thường nhìn thấy rõ
    Từ chân đảo bất ngờ lồng lên gió
    Cát đá bay như ai ném qua đầu
    Hoa san hô, hoa san hô rực rỡ sắc màu
    Không cưỡng nổi đã hóa thành tai họa
    Bạt che pháo trong gió lùa tơi tả
    Bạt che pháo rách rồi nòng pháo vẫn giữ khô
    Đứng trên hầm trực chiến đảo trưởng hô
    Cơn bão nuốt tiếng anh đầu ống nói
    Dây điện thoại đứt tung như chỉ rối
    Bão xoáy lòng bao người lính chúng tôi

    II
    Có biết chăng xa khuất đát liền ơi
    Chúng tôi nhớ đất liền da diết quá
    Chúng tôi nhớ đất liền mưa mùa hạ
    Tuổi ấu thơ tắm mát giữa sân nhà
    Nhớ mùa thu lá vàng rực như hoa
    Bông cúc nở thẹn thùng bên lối ngõ
    Nhớ ruộng đồng nón trắng chao sóng lúa
    Cánh cò bay bịn rịn lũy tre làng
    Đất liền ơi thương nhớ những dòng sông
    Ai gánh nước mà sông trong đến thế
    Nhớ lúc ra đi ta một lần thưa mẹ
    Cái vẫy tay vời vợi đất liền…

    Có thể là sau cơn bão này thôi
    Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả
    Quân thù đến nấp sau màu đen gió
    Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trời

    Không thể nào mất đảo, đất liền ơi
    Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi
    Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội
    Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…

    III
    Bão rú gầm rách tã những tảng mây
    Những người lính cởi áo ra che pháo
    Những người lính ngã nhoài trong gió bão
    Lại đứng lên. Gió lại giật ngã nhoài
    Không thể đi thì bám đất trườn đi
    Dây điện nối men theo triền đá xám
    Bão qua đêm qua ngày
    Bão quăng lên sóng mặn
    Bão như là ôm đảo mà lay…

    Ngẩng đầu lên bầu trời đã quang mây
    Những ngọn gió điên cuồng sõng soài bên bờ vực
    Bầy sóng dữ bỗng trở nên khép nép
    Đàn chim đi sau bão đã bay về
    Đảo vẫn đứng hiên ngang như đứng vậy từ xưa
    Dáng người lính sáng lên cùng đá đảo
    Những người lính đầu trần không áo
    Lại đắp dày công sự của mình lên.

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)