Ngày vắng
Ta ném qua cửa sổ
cành Violet quá buồn
có những ngày vắng quá
hoa cúc vàng ngoài dậu
vẫn cứ màu hoàng hôn
[…]
Ta ném qua cửa sổ
cành Violet quá buồn
có những ngày vắng quá
hoa cúc vàng ngoài dậu
vẫn cứ màu hoàng hôn
[…]
[…]
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…
Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!
[…]
[…]
Chẳng có cây cầu nào gẫy
Mà đông – không còn đông xưa.
[…]
Người ta không thể sống bằng niềm tin đẹp
Bằng áp phích trên tường bằng những lời đanh thép
Phải mang cho mọi người áo mặc cơm ăn
Phải có nhà trường cửa sổ trời xanh
Những bàn tay dám làm những tấm lòng dám thật
Cuộc đời chẳng dừng chân một phút
Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
Đến nay thành không đủ nữa rồi
Những người tốt tự bằng lòng với hôm nay
Mai sẽ là kẻ xấu
[…]
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời…
Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc…
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra…
[…]
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
[…]
[…]
Chẳng thà em tự yêu lấy em
Rồi chỉ vô tình mà anh ở đó
Ai cũng đi đến hạnh phúc bằng rất nhiều buồn khổ
Sao tóc em dài như dày vò
Em cắt ngắn tóc mình sau mỗi cuộc chia xa
Tưởng sẽ ngắn đi những nỗi buồn đang cũ
Cái thời mình được lựa chọn đã qua
Sao còn hư hao đi bởi vẫn biết mong chờ
Mỗi ngày lại thấy tóc như vô tình mà dài
Mỗi ngày lại thấy mình đang vội vàng bám vào từng cơ hội để được yêu…
Không có chỗ để đi
cũng chẳng biết làm gì
mặc nắng
chủ nhật rực rỡ ngoài kia
[…]
Tháng sáu sinh nhật những vòng tay
mỗi vòng tay ôm một vòng thất bại
Đành rằng đau thì mặc cho đau
vẫn sợ phải hoài nghi cả những gì còn lại
[…]
Cũng có thể
hình dung về nỗi buồn sẽ làm mình buồn hơn cả hình dung
và một dòng sông
bao lâu rồi dịu dàng chở sóng
tự trôi qua phù sa
[…]