Câu chuyện ngày xưa
[…]
Tôi mơ buổi mai trời sáng
Hoa cười nở thắm vườn trinh
Tay súng cầm ngang, miệng hát:
– A ha, này tuổi Thanh Bình
Em lại trở về buồng cũ
Bên chồng ôm ấp con thơ
Tôi lại trở về gác nhỏ
Nhìn em như chẳng bao giờ…
[…]
[…]
Tôi mơ buổi mai trời sáng
Hoa cười nở thắm vườn trinh
Tay súng cầm ngang, miệng hát:
– A ha, này tuổi Thanh Bình
Em lại trở về buồng cũ
Bên chồng ôm ấp con thơ
Tôi lại trở về gác nhỏ
Nhìn em như chẳng bao giờ…
[…]
[…]
em rất nhỏ ngày trông vào gánh gạo
mẹ thì già vồng cải với nương rau
bước sau hiên vui mẹ dây trầu
mùa tốt lá xanh hồn tôi mới ghé
buổi mới đến cau cao vừa nhú bẹ
em thẹn thùa tôi tưởng thuở bình yên
tôi đâu hay em có nỗi hờn riêng
trông chinh chiến gọi hồn chồng theo gió
một tháng tròn ngỡ như ngày thuở nhỏ
em là em mẹ là mẹ xưa
tôi lêu nghêu lúc đi sớm về trưa
cơm nửa buổi giữa khuya kêu bụng đói
nhà thưa quạnh tôi gượng vui chẳng nổi
mẹ thẫn thờ em heo bóng trong sân
[…]
[…]
Hãy cho tôi tiếng sáo diều bay ngất
Cả vầng trăng xanh ngắt góc vườn xa
Lũy tre mướt ôm ruộng đồng thơm mật
Tưởng đâu đây hơi ấm của quê nhà
Hãy cho tôi điệu thanh bình nhung lụa
Với tiếng cười bát ngát vút lên cao
Đêm bỏ ngỏ đón chờ duyên đôi lứa
Nhịp võng đưa chen giọng hát ngọt ngào
[…]
[…]
Anh mang theo trận bão lòng
Lang thang cuối bể, đầu sông. Nửa đời…
Gọi thầm: ơi tóc mây ơi!
Tóc mây ngày cũ, giờ nơi phương nào…
[…]
Cách một bờ sương ký ức
Mà xa biết mấy nghìn trùng
Ai hay có lần gặp lại
Từ khi phím lỏng tơ chùng
Thương ai mà em nối chỉ
Đời nhau đã đứt ngang rồi
Đã mấy dòng Thu qua cửa
Sóng thời gian vỗ không thôi
[…]
[…]
Có câu thơ đã viết để quên đi
Bỗng nhớ lại bùi ngùi thương cảm mãi
Tất cả đã ra đi , tất cả còn ở lại
Trận mưa ấy trên cầu mưa mãi bấy nhiêu năm.
Thế đấy, bây giờ tóc đã hoa râm
Nhớ năm đầu chiến tranh, nhìn tóc mẹ, giật mình thương sợi bạc
Có lúc giữa chiêm bao thấy mình đang thức
Lại có lúc trong đời cứ tưởng giữa chiêm bao.
Ngỡ chai đi trong bom đạn thét gào
Ngày đình chiến bao nhiêu người đã khóc
Giữa đoàn tụ mới thấm đau chia cắt
Bao nhiêu cuộc đợi chờ để vĩnh viễn quên nhau
[…]
[…]
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
[…]
Nỗi cách xa dạy em biết làm thơ
Không phải về cơn mưa và hoàng hôn màu tím
Giặc Mỹ ném bom Khâm Thiên, nơi ta từng đến
Những thân bàng trơ trụi cánh tay than
Dãy nhà cao thành đống tro tàn
Em thơ chết mắt tròn không nhắm được
Nỗi đau này không chảy thành nước mắt
Thành phố bừng sôi trong cuộc tiễn đưa
Những chàng trai xếp sách vở học trò
Náo nức niềm vui ra trận
[…]
Tôi sẽ về Gia Định chiều nay
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi.
Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ
Kêu một ly đen nhỏ
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya.
Bây giờ tháng bảy trời đương mưa
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ.
[…]
[…]
Gối mềm kê vai tìm êm tóc xõa
Mặt úp lòng tay gợi thơm môi ngon
Dĩ vãng đem làm thuốc độc tâm hồn
Em sáng chói giữa tình yêu thần thánh
Có hai người dìu nhau chừng sợ lạnh
Tiếng guốc ròn như gõ vỡ hồn anh
Áo học trò em vẹn sắc nguyên trinh
Tập thư yêu đã ngả màu cỏ úa
[…]