Bài thơ tình ở Hàng Châu
Anh xa em càng nhớ thêm em
Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
Một ít vàng trong nắng trong cây
Một ít buồn trong gió trong mây
Một ít vui trên môi người thiếu nữ…
[…]
Anh xa em càng nhớ thêm em
Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
Một ít vàng trong nắng trong cây
Một ít buồn trong gió trong mây
Một ít vui trên môi người thiếu nữ…
[…]
Nhất định sẽ quên em
Như chưa bao giờ nhớ
Dẫu trong tim ngọn lửa
Thiêu đốt mình mỗi hôm
Nhất định sẽ thôi buồn
Như đời vui biết mấy
Dẫu nụ cười rất chảy
Mặt dài hơn cái bơm
[…]
[…]
Tôi lại về phố biển chiều nay
Biển lặp lại những lời tình ca cũ
Tôi lặng lẽ chìa tay mình cho gió
Gió dắt em về chốn nao…
[…]
[…]
“Một hàng cau phơ phất
Một hàng mây xa xôi
Trong mưa chiều hiu hắt
Buồn lắm Hồ Nam ơi!”
Vàng cũ thời gian trang nhật ký
Bâng khuâng y tá mắt trông người
Chưa vào chiến dịch – quân y vắng
Quê nhà Hà Nội dạ như khơi.
Có bao nhiêu chiều trong một chiều
Mà ngổn ngang mặt gió
Có bao nhiêu nhớ hòa trong nhớ
Mà dáng cây nghiêng lệch cả hoàng hôn
[…]
Khi nhớ đến em, anh gọi tên người khác
Làm như em chưa hề có ở trên đời
Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
Anh gọi tên người nào là người đó hắt hơi
Ôi, cái nhớ bật lên thành tiếng gọi
Anh đã phải nén đi, đau đớn biết chừng nào
Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong huyền thoại
Không ai được làm ồn, không ai được xôn xao
[…]
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
[…]
[…]
Những lời cũ kỹ
Một trời thu để nhớ nhung
Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay
Chuyện đời có thế
Nỗi đời em có nhớ không
Em về đây để
Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời
Một lần em lại bên người
Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng
[…]
[…]
Trăng soi đến bao giờ tìm được đời nhau, và bão rớt lạnh run ngoài thềm cửa. Vai kề vai sẽ cháy bùng ngọn lửa, thu sáng trưng con mắt có anh rồi, thu hồng hoà từng giọt mật lứa đôi, mặc cá quẫy chuồn bay và nến sáng. Mưa cứ rơi đều đều và nhẹ hạt, Sài Gòn thu còn lại có hai người. Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi!…
Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn
[…]