Chẳng còn tự nhiên
[…]
Ước một ngày giữa tự nhiên
Cởi cho gió rũ ưu phiền cuốn đi
Cởi cho mưa xối nước kỳ
Chẳng còn chi nữa cả khi đứng ngồi
Một ngày chỉ một ngày thôi
[…]
[…]
Ước một ngày giữa tự nhiên
Cởi cho gió rũ ưu phiền cuốn đi
Cởi cho mưa xối nước kỳ
Chẳng còn chi nữa cả khi đứng ngồi
Một ngày chỉ một ngày thôi
[…]
Người bảo đọc thơ mụ buồn bỏ mẹ
Người bảo đừng mượn thơ để thổ lộ
Người bảo phải đi ra khỏi nơi tâm hồn mình trú ngụ
Chiều nay biết đi đâu
Mưa đọng mái hiên nhà hàng xóm gõ suốt mấy ngày mưa
Nước vã ra ở tường và trên nền đất
Mùi ẩm mang vị mốc
[…]
Những người đàn bà như tôi
Chỉ lo một nỗi đầy vơi phận mình
Nhỏ nhoi một kiếp sinh linh
Ước mơ mọn giữa nhân tình đảo điên.
[…]
Chạm thu, nắng úa hiên ngồi
Vàng phai ngọn lá ngang trời nhớ thương
Chiều nay áo trắng lạ thường
Cúc xưa giờ nở lạc vườn nhà ai?
Em xa, như tiếng thở dài
Đường tôi quạnh quẽ hai vai cỏ gầy
[…]
[…]
Tiếng đàn mê muội tỉnh say
Ly tình quá nhỏ buồn này quá sâu
Ngỡ rằng anh chết không đâu
Tiếng ngàn năm, tiếng ngàn sau nhắc hoài
Cụng cùng anh nỗi bi hoài
Trôi đi tiếng hát nhạt phai tiếng đàn
Ừ thì cũng một âm vang
Nuối gì mà níu trăng ngàn đêm nay
[…]
Đặt buồn lên võng ru hời
Nỗi man mác tựa mây trời long đong
Nỗi rưng rức mãi phiêu bồng
Nỗi nhung nhớ cứ vơi xong lại đầy
Ẵm buồn lên dỗ khôn khuây
Lòng thương nặng trĩu hai tay tình buồn
[…]
Cây buồn lá đến rơi thôi
Hồn dang cánh muộn thu đời nhá nhem
Mối đùn đất đắng cay em
Bù nhau chưa đủ lệ hoen ngày vàng
Chung thân tôi – địa ngục nàng
Ngậm trầm nuốt ngải mong chàng yên vui
[…]
Chiều
Nhiều rác thế
Bụi hơn hớn bay
Những bàn tay lấm lem bợt bã
Đồng tiền mang mặt lạ
Nhìn mình nhâng nhâng
[…]
[…]
Xe không nào sẽ qua đèo
Đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi
Cũng may tôi có một đời
Để đau, để khổ, để ngồi trông thư.
[…]
Đá là tim ta khi ta biết khóc
Đá là hồn ta khi đá hú trong đêm
Ta và đá nhận ra nhau từ hồi núi lở
Đá yên lòng với gió giữa cheo leo
Em có còn là đá nữa không
Anh lên ngược
Em về xuôi tìm bài hát cũ
Ngờm ngợp phố phường
Xao xác lòng thung
Đá đứng
Đá ngồi
Đá cười
Đá khóc
Đá làm ta tan nát lòng ta
[…]
[…]
Ở cõi vô thuỷ vô chung người âm nghe ta tranh cãi
Họ trách ta giữ lâu và thù dai quá vậy
Chính ở nơi đạn xé, bom cày, lửa cháy
Cây bây giờ rủ cỏ mải miết xanh
Nơi ấy, những người lính vô danh, hữu danh
Dù bên này hay bên kia cũng đều là
Con dân nước Việt
Thịt nát, xương tan đau xót biết
Tiếng khóc nào cũng tiếng mẹ Âu Cơ
[…]