Viên sỏi thí
Lữ khách dừng chân bờ nước vắng
Ném viên sỏi đẹp xuống lòng ao
Nước mau xóa trọn lằn dao động
Tiếc hận lòng ai bỗng dạt dào.
Lữ khách dừng chân bờ nước vắng
Ném viên sỏi đẹp xuống lòng ao
Nước mau xóa trọn lằn dao động
Tiếc hận lòng ai bỗng dạt dào.
[…]
Ở Huntington Beach có Nghiêm Xuân Hồng
Và Los Angeles Võ Phiến
Mấy địa chỉ âm thầm
Sống không thành tiếng động
Những người da đen đứng câu cá suốt đêm
Dưới bãi biển mù sương
Đất nước khuất
Bầy hải âu cất cánh
Ống khói một con tàu trở về
Hơi thở. Rác. Và bọn gái điếm
Cái máy chữ Nhà Thờ
Đập nhễ nhại trận cười xác thịt
Ở Houston có Mặc Đỗ một mắt đã mù
Vượt bốn ngàn cây số tới thăm nhau
Đi với bạn lên ngôi nhà trên núi
Thằng đã tới thềm thằng còn ở dưới
Cùng trẻ như rừng cùng già như suối
Ở Seattle có Thanh Nam cuống họng
Đứt lìa
Chứng ung thư tàn độc
Cây gậy chống trên tay
Cái mũ dạ che cái đầu trọc lốc
Trước dòng lệ Tuý Hồng
Cuộc bút đàm lần cuối
Trong ngôi nhà bóng tối
Không bận gì tháng tới
Về đây đưa đám tao
Và ở Sài Gòn vẫn còn Bùi Giáng
Tối tối về chùa đêm làm thơ
Ngày ca múa khóc cười giữa chợ
Kẻ sỹ điên thế kỷ mù rồi
Những Thanh Tâm Tuyền trăm năm đã xa
Những Vũ Hoàng Chương nghìn ngày đã khuất
Những bạn bè mày chúng nó đã giết
Còn viết được ư, thằng sống sót?
[…]
Ta đã cướp lại mùa xuân
Cướp lại Tết về
Ghì chặt trong tay
Tết và mùa xuân đẫm máu
Thịt da chằng chịt vết thương
Những cặp vợ chồng
Những người mẹ, người con,
Gặp lại nhau ngày Tết
Trống trải bao nhiêu
Chỗ những người đã chết
Bên người đi trở về
Một năm nào
Giữa Tết ra đi
Trai gái tiễn nhau
Còn xanh đôi mái tóc
Tay cầm cổ tay
Tròn như măng mọc
Môi ngon như mận chín trong vườn
Vai đứng kề vai nghiêng xuống giếng làng
Đôi lứa gặp nhau
Khác
xa xôi
ngày xưa tiễn biệt
Và mùa xuân trở về cùng đi với Tết
Lội ngập chân
trong thương tích luống cày:
Những bàn tay
đã chặt phải
những bàn tay
Dù không vì hữu ý!
[…]
[…]
Tôi đang thồ
Công an không cho tôi đi
Bắt quăng đá xuống
Khắp người tôi lạnh
Nổi da gà
Tôi run bắn
Nhưng kịp thời trấn tĩnh
– Như thế là các người không
Cho tôi làm ăn lương thiện
Chỉ có bọn làm ăn bất lương là tha hồ tự do?
Cấm làm ăn lương thiện
Chưa có nước đế quốc
Thực dân nào
Dám to gan vi phạm?
Tôi chỉ còn mỗi cách
Làm ăn lương thiện
Là mai tôi đi ăn mày
Và đừng nói là tôi
Bôi vàng
Bôi đen
Ai cả!
– Tại sao lại không đi làm
Cán bộ?
– Đi làm cán bộ và đi ăn cắp là tôi không đi
Người công an vội vã lên xe và như ném lại đằng sau:
– Thôi anh cứ việc thồ
Thế là tôi lại xếp đá lên xe
Và lại khom lưng đủn
Như Giê-xu cõng cây
Thập tự
Vừa đủn xe
Tôi vừa hát lên í ử:
[…]
[…]
Những mồm
Không tanh tưởi
Ngậm vòi đu đủ
Trợn mắt
Phùng mang
Thổi vào rốn cấp trên
“Dạ, dạ, thưa anh…
Dạ, dạ, em, em…”
Gãi cổ
Gãi tai:
… Anh quên ngủ
Quên ăn
Nhiều quá!
Anh vì nước
Vì dân
Hơn tất cả
Từ trước đến nay
Xoa chân
Và xoa tay,
Hít thượng cấp
Vú thơm
Như mùi mít
[…]
Có ai thấy một người cha
Từng buổi, từng buổi
Trước tủ kính cửa hàng mậu dịch dòm như nổ mắt
Tì mũi dẹp như quả bóng xuống hơi
Thầm đọc đi đọc lại giá hàng từng thứ đồ chơi
Dù nhiều lần đã hạ giá
Trong óc nổi bòng bong từng mớ
Những cơm đến gạo đến quần đến áo
Những đôi chiếu nằm rách từ giữa rách ra
Tục ngữ nói rằng những chiếc nhà dột từ nóc trên dột xuống
Từng sáng mai nhìn gầm giường
Đốt cói rụng đầy như chiếu rụng đốt xương
Gió thổi từ dưới thổi lên
Muỗi cũng đốt từ dưới đốt lên
Nhưng con đái dầm lại tiện
Ròng rã mười năm kháng chiến
[…]
[…]
Hơn mười năm dòng thác vẫn bạc phơ
Chồi thông biếc cắm vào lòng đất cũ.
Ta chia tay đủ bao mùa bão tố
Lòng hanh hao vạt nắng xuống bên hồ.
Tháng mười hai đâu hẹn để em chờ
Ngôi nhà trắng đứng bên triền dốc mỏi
Mimosa nở hay lời ai nói
Cả một trời im vắng dưới sương bay.
Ai xui mùa đông biếc trở về đây
Cốc cà phê lạnh mùi hương xa biệt
Nhớ vạt tóc ngàn trùng – ôi tưởng tiếc
Vọng đáy hồ lồng lộng áo vàng xưa.
[…]
Lửa cũng bừng lên đốt bóng cây
Nghe trong xương lá hết một ngày
Bóng anh đổ xuống từng vuông nắng
Rụng kín sân chiều hoa nắng bay
Nhiều lúc hồn anh như tiếng chim
Xôn xao chân nhỏ bước qua thềm
Nhà anh trổ cửa ra mùa hạ
Mở hết đường đi những lối mềm
[…]
[…]
Sao tôi cứ là mây viễn xứ
Thèm về soi giữa mắt nhung xưa
Mà không là một vầng trăng tỏ
Nở giữa lòng em cả bốn mùa
Mưa rụng thêm hồn tôi nữa đây
Chiều tàn rượu hết sầu chưa say
Mai về tay níu vai cầu cũ
Cởi áo xưa buồn cho gió bay.
Rất nhiều lần trước lúc ra đi
Một góc phố, một khoảng trời xao xuyến
Và cơn gió trong mắt chiều hò hẹn
Thổi vào giấc mơ tôi suốt những đêm dài
Chúng ta đi qua những buổi mai
Qua những buổi trưa của một thời đã mất
Tiếng còi tàu ngưng lưng chừng tiếng hát
Thành hợp âm rời ở cuối cuộc chia tay
[…]