Nhớ chúng mày
Xót xa như nhớ tao bị phân thân
Những sợi tóc nằm không yên trên đầu
Ngu ngơ rung bay trong gió
Nhớ xoắn từng vòng trong kính cận thị
Nhớ chôn dưới những sợi râu cằm như mìn nổ chậm
Buổi sáng tao thức dậy
Nhớ trong bót và kem đánh răng
Buổi trưa cởi giày
Nhớ trườn dài trên hai sợi dây
Buổi chiều tao đi hoang
Nhớ cháy trong bougie mobylette
Nhớ chúng mày như chết…
[…]
Xin gió rừng ôn lại cho chúng mày
Về những đêm nằm chung
Không đứa nào còn nhận ra được chân tay mình
Về những ly cà phê
Trả bằng từng đồng tiền kẽm sót dưới đáy túi mỗi đứa
Về những điếu thuốc nằm hớ hênh
trên vành môi to tổ bố của thằng Cự
Về cách nhả khói ngổ ngáo của thằng Phiên làm cái cằm vêu ra
Về những cái bàn châu đầu lại trong quán “12” khi cả bọn ùa vào
Về sự trầm ngâm đáng ghét của thằng Sơn
Về cái tuyệt vọng ngu xuẩn của thằng Trọng
Về Bằng và nói cà lắp
Về Thảo và tiếng cười khục khục trong cổ
Về Nhơn và người tình bong bóng
Về Lục và sự bí ẩn của chỗ ở
Về một đứa không còn và niềm tin bỏ lại trên cát…
Về những mai hội thảo
Về những chiều bàn luận
Về trên Thiên Thai về dưới Cửa Thuận
Về trong phòng họp về ngoài nhà thuê
Về những đêm vào tù
Về những ngày ra khám
Về huy hoàng và tủi nhục
Về kiêu hãnh và mọn hèn
Về mặt trời và đom đóm
Về mặt trăng và dế mèn…
[…]