Đêm lạnh
[…]
Nhưng hết thôi rồi muôn giới biên!
Em là gái núi mộng bình yên
Anh là trai lỗi thời binh lửa
Môi lạnh không chờ chuyện lứa duyên
[…]
[…]
Nhưng hết thôi rồi muôn giới biên!
Em là gái núi mộng bình yên
Anh là trai lỗi thời binh lửa
Môi lạnh không chờ chuyện lứa duyên
[…]
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
[…]
Anh cũ như những nếp rêu buồn
Nhìn giọt nắng trượt dài trên mái phố
Thương cong oằn xưa cũ ngói âm dương
Ngọn heo may đầu mùa thu rất mỏng
Chỉ đủ làm chặt nữa những vòng tay
Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy
[…]
[…]
Xin cám ơn người như cám ơn tôi
Như cám ơn cuộc đời
Đã cho tôi chỗ ngồi để thở
Đã cho tôi biết dùng nước mắt
Thứ nước mắt không buồn không vui
Vẫn hằng hằng chan chứa
Và xin lỗi người như xin lỗi tôi
Như xin lỗi cuộc đời
Chúng ta sống so le cùng ngôn ngữ
Chúng ta sống một đời bấp bênh
Và trùng điệp đau buồn
Thứ đau buồn không tên để gọi.
[…]
a ha a ha
người nào lại gọi tên tôi
a
những người cắp gươm cắp giáo
chiến tranh chưa tới để các người đứng buồn giữ cửa hầu quan
cơm ăn đủ bữa áo mặc đủ mùa
xanh đỏ xênh xang
hãy vỗ lên một hồi ngũ liên
này đây bài hát lính
ba năm năm năm mười năm trấn thủ lưu đồn
vợ con không thấy
thấy có cá trong vũng nước trong vẫy vùng
các người ơi
cuộc đời vui sao lại không hát
tội tình chi mà che mặt khóc
giả điên giả tàn mấy đời có hơn ai mà thêm ngu
a ha các người bắt tôi làm thinh để hơi theo gươm theo giáo của các người lên hát chúc thọ quan lớn
tôi không là con hát
nên không biết hát thuê
[…]
[…]
Có cơn giông nào đổ xuống trong lòng tôi
Buổi chiều tháng Tư
Có em tiễn anh ra tận phương trời mây sa xuống thấp
Có em tiễn anh
Tiễn anh
Bóng lá xương khô bên xóm đợi chờ
Hò ơ vẳng tiếng lục bình lấp bụi bờ mô
Phương em đò ngang vắng khách
Đò dọc vắng người
Chợ chiều vắng tiếng
Còn nghe tiếng khóc canh thâu vút qua khe chái
Nhức nhối trăm bề gừng cay muối mặn
Hò ơi
Khi đi mẹ có dặn rằng…
[…]
[…]
Xứ khổ, thêm chi mùa thảm khốc
Than ôi, trời đã bỏ rơi dân!
Nắng kim khí chảy, đá rạn nứt
Gió táp, rừng khô rụm, cát tràn
Sông hồ nẻ đáy, giếng vô vọng
Muông thú điên lầm lũi bỏ đàn
Dân làng lũ lượt kéo lên rú
Lùng sục đào khoai củ đã khan
Côn trùng kiệt sức lìa hang ổ
Lên chết thiêu trên mặt đất hừng
Ác điểu ngày đêm gào xáo xác
Cơ hồ cả thế giới lâm chung
[…]
[…]
Sao phải chịu mùa đông lạnh nhất ở đây?
Mặc nhiều áo tới nỗi xa lạ với da thịt của chính mình
Phải về nhà thuê chỉ thấy đèn chưa bật
Phải viết nhật ký mỗi ngày chỉ cùng một thắc mắc
Chữ cong queo vì đeo găng?
Nhớ Sài Gòn quá, tựa lưng vào tường mà khóc
Âm thầm thôi, trong đêm chỉ đôi mắt mèo động đậy
Nhớ lúc phong phanh áo mỏng rất gần tim
Nhớ những con hẻm nhỏ ít tiếng nói nhớ những con người lầm lũi…
[…]
Tôi có một chiếc bình
vẫn để không
trong góc phòng
Im lìm lặng lẽ
như một nỗi cô đơn tĩnh vật
trinh nguyên
Một chiếc bình xanh
ngóng mong một bông hoa thẫm đỏ
[…]
[…]
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
[…]