Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Còn đó nỗi đau

    Quê hương còn đó nỗi đau
    Trầu không trổ lá buồng cau chột lòng
    Em về buổi chợ chiều đông
    Lẻ loi đôi guốc mộc không tháng ngày

    Buồn nghe tóc chảy trên vai
    Sầu giăng lên mái lá vài giọt mưa
    Chiều buông xuống chén khoai khô
    Nuốt trăm miếng đắng cay bờ môi em

    Ðèn khuya trước ngọn gió đêm
    Hắt hiu kéo sợi chỉ thêm muộn phiền
    Sờn vai áo rách niềm tin
    Em khâu chi nữa thêm nghìn vết thương

    Bụi gai tàn bên nhánh sông
    Sầu theo nước cuốn đôi dòng cuồng lưu
    Em ngồi mơ chén cơm chiều
    Buồn con chim hót quạnh hiu góc rừng.

  • Lại ngẫm về hạnh phúc

    Tác giả:

    […]

    Ngọn lửa thơ anh thắp giữa miền băng giá
    Chỉ mắt em nhìn cho biển lặng trời yên

    […]

    Hạnh phúc là gì, giữa cảnh đọa đày anh vụt hiểu
    Khi soi trong mắt em, trong mắt em hiền dịu
    Hạnh phúc là thanh thản lương tâm
    Hạnh phúc là thanh thản lương tâm
    Hạnh phúc là thanh thản lương tâm.

  • Chính khí Việt

    Tác giả:

    […]

    Nước Mê Linh trăng thu còn vằng vặc,
    Sông Bạch Ðằng sóng vỗ thuyền cắc cắc.
    Non Chi Lăng gió cuốn rừng cung đao,
    Ðồng Ðống Ða xương người phơi man mác.

    Buổi Sát Thát chàm vai thề đầu mất,
    Ngày Bình Ngô nổi cờ không khuất tất,
    Khi Cần Vương nhổ mặt lũ gian hùng,
    Lúc Cứu Quốc vòng bôn lao uất uất.

    […]

    Chính khí Việt suốt đất trời bàng bạc,
    Chính khí Việt trong máu người Hồng Lạc.
    Gió thê thê quất dậy hồn phục hưng
    Gươm Vạn Thắng cứu nước nòi giết giặc.

    Chính khí Việt là hồn gươm Vạn Thắng,
    Sắt tôi với máu đào hun lửa nóng,
    Và Ðại Việt muôn năm! Cả toàn dân
    Vượt đau nhục lên sống còn hùng tráng.

  • Chiều sinh ra

    Có chiều nào như buổi chiều nay
    Cây ôm trời xuống để em đầy
    Mơ mơ lời cỏ chân mày phố
    Chiều nhớ thương chiều cây nhớ cây

    Nghiêng cả chiều nay bông hồng vàng
    Giọt chiều trên má lá chiều loang
    Em hóa cánh buồm trên mặt đất
    Xanh khoảng trời em mới chở sang

    Có lẽ nào tôi lại khói sương
    Chiều sa đêm mới nhận ra đường
    Trăng sao từ độ sinh thành ấy
    Chiều có em rồi hoa mới hương

    Áo tím chiều ơi nắng gió ơi
    Mênh mông là chỗ có em ngồi
    Xin cho một chấm trong trời đất
    Ðể vịn qua chiều em dắt tôi.

  • Dỗ bệnh

    Tác giả:

    Mỗi lần cơ thể gây thành chuyện
    Ta lại cùng cơ thể chuyện trò
    Dỗ nó chớ gây thành chuyện lớn
    Nó nghĩ sao rồi nó lại cho

    Bệnh ở trong người thành bệnh bạn
    Bệnh ở lâu dài thành bệnh thân
    Gối tay lên bệnh nằm thanh thản
    Thành một đôi ta rất đá vàng.

  • Mùa thu

    Tác giả:

    […]

    Tôi không buồn nữa đâu mà
    Trước điều chẳng thể đường xa đèo bòng
    Trước điều dẫu có cũng không
    Trước điều chẳng thể chờ mong một đời
    Trước điều như chiếc cốc rơi
    Nhặt vun sẽ đứt tay người nhặt vun

    Mai sau trên những bãi cồn
    Đừng tìm tôi dưới cỏ non xanh dày
    Bởi tôi đã có phút giây
    Từng theo bầy sếu xoải bay trong mù.