Xưa em đi học
[…]
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai
[…]
[…]
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai
[…]
[…]
Trên đường chạy giặc
Mẹ em trúng bom
Chết phanh thây chẳng chiếu chẳng hòm
Đầu bết tóc mắt trừng bên bờ ruộng
Mẹ em tội tình chi chết oan chết uổng
Ôm đầu người khóc giữa đạn bom rơi
Trời ác chi ác rứa hở ông Trời
Sao mẹ nỡ bỏ con giữa vùng bom đạn
Gom xác mẹ giấu bên bờ Thạch Hãn
Chạy tháo thân bu được đít xe đò
…
Bây chừ Quảng Trị đã xa
Xa luôn giòng Thạch Hãn
Và khúc sông mẹ nằm chờ mai táng…
[…]
[…]
Em dấu yêu, rồi một mai đất nước thanh bình anh đưa em về đất người tình, con chim nhỏ nép bên lòng thương bạn, em sẽ gặp dòng sông Thu Bồn mấy ngàn năm lịch sử bi thương, em sẽ gặp con đường đầu tiên anh tập bước đi, vệ cỏ đầu tiên anh yêu mến thiên nhiên. Em sẽ gặp con chim sẻ trong bờ tre ríu rít bao nhiêu lâu quên mất giọng reo mừng nắng mới. Chúng ta sẽ ngồi bên bờ giếng trong, hái từng chùm hoa dại tặng nhau mà nước mắt đầm đìa.
Những mảnh khăn sô xé từ chiếc áo trắng tinh thời các bà mẹ chúng ta còn con gái. Những nấm mồ xanh cỏ xanh cây yên ngủ ngàn đời. Những mái nhà tiêu tan. Những nền nhà trơ cột cháy tàn tro nám đen màu đất. Tất cả bỗng hồi sinh thương đứa con trở về sau bao năm binh biến. Những miếng cơm khô dân mình chan nước mắt, những miếng đất khô dân mình tưới mồ hôi, chúng ta lớn lên trong đói nghèo và lửa đạn, yêu nhau tội nghiệp vô cùng. Em hãy mãi là cô bé con từng buổi chiều thứ bảy theo chân các soeurs vào thăm cô nhi viện, em hãy mãi là kẻ có lòng nước mắt rưng rưng thương một người già nua bơ vơ giữa bến xe đò khi buổi chiều vội vàng buông xuống. Hỡi em, những chiếc nón bung vành, những chiếc áo rách vai, những chiếc vú nhay hoài không ra sữa, những tiếng khóc nghẹn ngào trong cơn đói xót xa nằm bên lòng mẹ, là quê hương, là ruột thịt, là tình yêu mình gắn bó. Anh bỗng khóc tình cờ khi bước ra khỏi quán, lòng ngậm ngùi thương đống rác vun cao, mơ một ngày đất sạch đất thơm đất nồng hương cây trái. Anh bỗng thương những ngày tháng vô tâm em khóc lặng thầm trong đắng cay sầu tủi trong biền biệt mù sương anh mãi tận trời nào.
[…]
Mai ra biên giới rừng xanh lá
Đứng chỏm núi cao nhìn mây bay
Xa nhà ngất ngưởng dăm hơi thuốc
Chiều xế hoàng hôn lạnh phủ đầy
Đường đi ngun ngút sương mù khuất
Vút đỉnh trời xa rừng núi xa
Gió hú đồi cây chân đá dựng
Ghềnh nghiêng thác đổ nỗi thương nhà
Thương nhà ta uống vơi bầu rượu
Nhớ bạn đành quên ngửa mặt cười
Đất đỏ bụi hồng thân gió cát
Mai về quê cũ biết còn ai?
Còn ai chinh chiến vui cùng lửa
Súng ngó trời xanh mắt ngó rừng
Đêm đốt đèn soi mình với bóng
Phương trời em đó có rưng rưng?
[…]
Về ngóng cô nàng xưa cắn chắt
cười lia dăm hạt cốm
Giờ đã nằm sương giậu lả tầm xuân
[…]
[…]
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa Thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
[…]
Tôi trở về nâng niu từng kỷ niệm
Xác lá nội thành ngủ dưới bước chân
Đầu cây bạc hà chiều lưng ánh nến
Tay ai qua cầu mép áo phân vân
Ngôi nhà đó nằm nghiêng ôm vết đạn
Rặng soan tây mềm lá gió ngu ngơ
Nét chữ phân ưu ngả màu tái xám
Bài vị rưng rưng bụi khói hương mờ
Trên lối ấy tình khuya thơm dấu cỏ
Tóc ai bay sầu lụa mát trăng đêm
Chỗ hẹn ngày xưa xanh từng nấm mộ
Mắt nhỏ chân cầu lệ đốm lung linh
[…]
[…]
Buổi ta vác cây đàn về quê cũ
Qua dốc cầu gặp hồn nhỏ chơ vơ
Hồn đứng với ba mươi năm hoài niệm
Bên trường xưa (em có gặp bao giờ?)
Ta lại vác cây đàn đi tứ chiếng
Hồn theo ta qua những chốn mịt mùng
Mây viễn phố bao chiều thay áo nõn
Ta nâng đàn thương nhớ phá lên cung.
[…]
Em đâu quê nhà chong mắt đợi
Hồn theo mây trắng ra biên cương
Thôi em, yêu chi ta thêm tội
Vô duyên xui rơi lược vỡ gương
Ngày về không hẹn ngày hôn lễ
Hoặc ngày ta mắt nhắm tay buông
Thôi em chớ liều thân cô phụ
Chiến trường nay lắm nỗi đoạn trường
Nơi nơi lạnh trăm dòng sông Dịch
Kinh Kha đời nay cả vạn muôn
Há một mình ta xuôi biên tái
“Nhất khứ bất phục phản” là thường !
Thôi em, còn chi ta mà đợi
Ngày về thân cạn máu khô xương
Ngày về hôn lễ hay tang lễ
Hề chi ! buổi chinh chiến tang thương
Hề chi ! kiếp cây rừng đá núi
Nghìn năm hồn quanh quẩn biên cương.
[…]
Em khóc dòng sông đó phải không
Ngàn năm vẫn nhớ má em hồng
Vẫn yêu đường đá miền Châu Phú
Những chuyến đò đêm nước ngược dòng
Bởi ta lười biếng làm sao thấy
Em đẹp như là hoa hướng dương
Vu vơ em hát hay ta hát
Mà tóc tung bay rất ngập ngừng
Em khóc dòng sông đó phải không
Đêm mơ về thấy chín con rồng
Vẫy đuôi trên nóc Tây An Tự
Đón hội Long Hoa một tối rằm
Ta nhớ một đời riêng để nhớ
Những mùa trăng cũ bạn hiền xưa
Cồn Tiên bên quán ngồi châm thuốc
Rượu ngất ngây hồn vị tiễn đưa.