Thất chí ca
[…]
Rong ruổi chưa chồn vó ngựa câu,
Mài gươm mà thẹn với tinh cầu,
Thị phi không rõ màu đen trắng,
Bởi mắt nhân gian vốn đục ngầu!
[…]
Rong ruổi chưa chồn vó ngựa câu,
Mài gươm mà thẹn với tinh cầu,
Thị phi không rõ màu đen trắng,
Bởi mắt nhân gian vốn đục ngầu!
[…]
Cho cốc cà phê, cô hàng xanh tóc!
Ta uống đắng cay, hay mắt em say?
Nghe đâu đây ai cười lên vỡ ngọc
Thấy đau chúng mình một kiếp trắng tay
Cố tri mấy đứa giờ đây lăn lóc.
Ở chực nằm chờ, hay giạt đó đây?
Tiền thân chúng mình có là con cóc
Thơ nghiến răng cho trời chuyển mưa bay
Ta đâu phải giận đời mà trách móc?
Như những thằng hề không biết múa may.
Cà phê đầy cốc, cô hàng xanh tóc.
Miệng em cười, nhạc đắng chở màu cay
[…]
[…]
Không còn dấu cũ lầu son
Phía sau thành phố khói vờn trong mây
Trời cao nắng tỏa đường cây
Nhịp chày xưa thoảng đâu đây.. Thậm Thình!
[…]
Nhỡ em chẳng tiếp thì sao?
Nhỡ em chẳng muốn tôi vào nhà chơi?
Nhỡ em chẳng chịu… mời ngồi?
Bố mẹ em chẳng muốn tôi đến nhà?
Nhỡ em đã hẹn hôm qua
Với người nào đó đến nhà hôm nay?
[…]
[…]
Ơi bàn học cũ gần cửa sổ
Giờ văn thơ thẩn ngó ra đường
Ngóng ai? Ai ngóng? Dài thêm cổ
Mà hồn bay bổng tựa khói sương
[…]
[…]
Chiều nào anh cũng đợi
Hôm nào anh cũng chờ
Lúc đi đầu đội nắng
Khi về tay dắt mưa.
[…]
Thơ làm xong anh đọc.
Bên anh em lắng nghe.
Và để lòng thổn thức,
Theo vần âu yếm kia.
Mộng đẹp theo ngày tháng,
Đi êm đềm như mơ.
Khác nào trên khung cửi,
Qua lại chiếc thoi tơ…
[…]
Có rượu nhiều không mà ta mời nhau?
Có buồn vu vơ như thuở ban đầu?
Gọi em suốt nửa đời em nhỉ?
Em chỉ trả lời trong giấc chiêm bao!
[…]
Đôi mắt xanh của em đẹp vậy
Sẽ hòa vào mắt anh màu đen.
Và mặt trời lên
Đổ hai bóng cùng đen xuống đất.
Rồi hai bóng sẽ nhập vào nhau,
Hai lòng tay sẽ nhập vào nhau,
Và sẽ nhập vào nhau
cả hai khuôn mặt.
[…]
[…]
Tôi vô cùng thương cảm
những giọt sương
đồ trang điểm cuối cùng
trên tấm mộ chí bị người quên lãng.