Minh họa
[…]
Màu nâu này
Anh vẽ khuôn mặt em ám khói
Khói lựu đạn cay
Khói thuốc súng ca-nông
Khói phủ đời em
ngày tháng tối đen
Vùng sa nước mắt
Gót chân trần trên lối sống gai chông.
[…]
[…]
Màu nâu này
Anh vẽ khuôn mặt em ám khói
Khói lựu đạn cay
Khói thuốc súng ca-nông
Khói phủ đời em
ngày tháng tối đen
Vùng sa nước mắt
Gót chân trần trên lối sống gai chông.
[…]
[…]
Những sớm mai hồng tim anh rướm máu
Nhưng sớm thu sang hiu hắt mưa buồn
Anh lăn vòng xe từng vòng hụt bước
Xe lăn qua mau những nhịp tình không
Những sớm mai xanh một giòng nước biếc
Anh nhìn chim vỗ cánh giữa mênh mông
Chim bay trời cao nước xuôi dưới thấp
Buồn nào như gió ngủ trên không
[…]
[…]
Tối nay tôi lại chọn quán quen
Lẩm bẩm vài ba câu hát
Về tháng ngày sống sao cho mình không nhàn nhạt
Về đoàn tụ và chia xa
Hà Nội lại buồn như bản tình ca…
[…]
Còn nhớ mãi không quên
Anh ba-gác chở bao gai chất đống
Rồi lao xe ra ngăn lối xe thù.
Chị hàng rau quang gánh quẩy quân nhu
Tiếp tế cho anh em đánh giặc.
Bác hàng thịt mài dao thật sắc
Chờ ướm vào cổ họng giặc Tây.
Em “Ga-vơ-rốt” giấu thư trong thùng đánh giầy
Vừa chạy đưa tin vừa hát.
Những cánh tay rồng nổi chàm xanh
Đặt quả mìn cuối cùng xuống hố.
Những chị mặt tàn hương loang lổ vết son
Cầm mảnh bom thay xà beng xúc đất.
Anh thợ tiện bị tù thời bí mật
Nay thành chỉ huy quân sự liên khu
Khuôn mặt cày sâu những vết đòn thù.
[…]
Một người bạn tôi gặp trong đêm ấy
Ra phố mua bao thuốc lá
Chín năm sau anh mới trở về nhà.
Ta mang ba mươi sáu phố phường đi kháng chiến
Chín năm rừng lòng vẫn Thủ đô…
Ra đi trăng xế ngang đầu núi
Đất tiễn người reo khúc biệt hành
Tay vin cửa sổ tay vin áo
Khói quyện đầu hiên. Sương tan nhanh
Bước đi ta sá gì vạn dặm
Đường xa còn có rượu giang hồ
Có trong ta những giòng sông trắng
Chảy êm đềm như tóc em xưa
[…]
[…]
em đứng dậy xem mây chiều xuống thấp
trời tháng giêng sương lạnh vai chùng
sân ga nhỏ con tàu không dừng lại
đôi vì sao buồn ngủ giữa không trung
[…]
[…]
Tôi ngủ lăn lóc cầu thang
Sợ bóng tối, chiếc áo đen, kẹt cửa mịt mờ
Mắt mèo sáng quắc
Và những âm thanh khô khốc vọng lại chiều đêm
Mẹ trở về
Với rạng đèn con con – bóng đèn hột vịt
Bỏ gánh xuống, việc đầu tiên là Mẹ ôm tôi
Chẳng biết đi đâu chơi
Bạn bè không có
Tôi chơi với bạn chó
Hai đứa liếm mặt nhau
Hai đứa chui cầu thang ngủ
Mẹ đùa Mẹ sinh con ra từ nách
Mẹ kể Mẹ nhặt con cầu ao
Mẹ xin con từ một bà A, B nào…
[…]
[…]
dù sao cũng là xứ sở
đói nghèo đừng lạt tình thương
mười năm không cúng không giỗ
dì về ấm lại khói hương
tháng bảy dì về đơm nhãn
nhớ mang ra ít giạ chiêm
ở đây làm gì có bán
thấy người ta ăn bắt thèm.
[…]
Chỉ một miếng dưa ăn của miền Trung
đủ ràng buộc cả đời tôi mắc nợ.
Lạc loài cánh én chao nghiêng
Mùa xanh nguyên đán như huyền thoại xưa
Gác tay mơ giấc giao thừa
Góc trời viễn phố gió lùa sợi thương
Xa quê chạnh nỗi cố hương
Mẹ già một nắng hai sương mỏi mòn
Tuổi đời thấm lạnh hoàng hôn
Bếp hồng sẽ ấm ngày con trở về…