Cửa mở
[…]
ngày bạn đến cho tôi một nhúm mè
một gói đậu phọng
bạn ngồi trên yên xe ở ngoài cửa
dặn rang lên cho muối nhiều nhiều mà ăn
bữa cơm chiều hôm ấy tôi ăn với muối mè
tán đậu phọng bạn cho
gạt đôi dòng nước mắt
nhớ ơn bạn đời đời
[…]
[…]
ngày bạn đến cho tôi một nhúm mè
một gói đậu phọng
bạn ngồi trên yên xe ở ngoài cửa
dặn rang lên cho muối nhiều nhiều mà ăn
bữa cơm chiều hôm ấy tôi ăn với muối mè
tán đậu phọng bạn cho
gạt đôi dòng nước mắt
nhớ ơn bạn đời đời
[…]
[…]
Xanh màu sứ điệp trùng
Đỏ dòng sông nước xiết
Trắng màu mây thiêm thiếp
Trắng màu mây như không
Trận chiến còn quyết liệt
Bờ sú xanh mải miết
Nên chim bay bay tiếp
Bận lòng không bận lòng
Mặc kẻ rơi nửa chừng
Cho kẻ rơi nửa chừng
Mặc những người giã biệt
Cho những người giã biệt
Khi vang lừng gió rét
Đổi hình bay ngang sông
Xưa từng có xóm có làng
Bà con cô bác họ hàng gần xa
Con trâu, con chó, con gà
Đàn cò, lũ sẻ, đều là cố tri.
Múa may mãi chẳng ra gì
Mỗi lâu thêm một cách ly rã rời.
Thân tàn đất lạ chơi vơi
Trông lên chỉ gặp bầu trời là quen.
[…]
Tình yêu nằm trong giàn hoa
Giấc mơ năm mười sáu tuổi
Hành trang cho suốt cuộc đời
Giọt nước mắt toa tàu cuối
Tôi tựa cửa chờ chính tôi
Tuổi thơ đi không trở lại
Trong trắng xa rồi mãi mãi
Tan là tan vỡ mà thôi.
[…]
Hôm qua địch pháo giữa ban ngày
Tao bị thương xoàng ở bả vai
Mảnh đạn còn ghim trong thớ thịt
Mày đừng có nói mẹ tao hay
Mẹ tao chỉ muốn tao quanh quẩn
Lính kiểng châu thành, lính phất phơ
Mày nghĩ, tụi mình như cánh gió
Ai đi nhốt gió được bao giờ?
[…]
Sáng sớm em soi gương
Chải đầu với vấn tóc
Trong gương hình em nét
Mặt em vương hoa than
Những hoa than ghi lại
Tháng năm em đi qua
Những mùa nương bông to
Những mùa ruộng bông dài
[…]
[…]
chiến tranh đã qua
tôi ngồi một chỗ
đêm giật mình nghe bom nổ trong đầu
thấy thằng bạn chết
xác phơi ba ngày giữa nắng
chiến tranh đã qua
anh em bạn bè quen biết
mỗi đứa một chỗ
đứa ngó cây
đứa ngó nhà
đứa ngó đá
đứa ngó đất
đứa ngó trời
đứa cười
đứa khóc
đứa lăn lóc
đứa lặn hụp
đứa tỉnh
đứa say
cầu cho đứa nào sau này chết cũng êm thắm
[…]
[…]
Pháo cưới mai này e rộn rã
Giờ này em tôi e sang sông
Lạy trời! Gió thuận thuyền xuôi mái
Chở hộ em về một bến trong
Xa xôi anh gởi hồn theo mộng
Đếm bước em đi tận cuối lòng
Sắc áo đã mờ bên xứ họ
Bụi hồng còn vết bánh xe không
Anh say anh thấy em mời rượu
Anh uống cho em dậy má hồng
Anh muốn rủ hồn vui một bận
Cho hồn quên bớt nỗi long đong
Em ơi! Rượu không cay mà đắng
Đắng cả đôi môi đắng cả lòng!
[…]
[…]
Đã hẹn xuân nầy ăn Tết muộn
Chúc nhau nâng một cốc rượu đầy
Những tưởng chông gai cùng sát cánh
Nào ngờ thế nước bắt chia tay!
Còn đâu những buổi sương chiều xuống
Mưa lạnh, đường xa, gió heo may
Bấm tay ngồi đếm ngày phiêu bạt
Chợt thấy xuân về trên khóm cây
Mầy vẫn âm thầm quê cũ sống
Tao phải bôn ba đất nước nầy
Cách sông, cách núi, lòng không cách
Nhớ mầy tao chỉ một cơn say
Văn chương xứ Việt giờ chắc đắt?
Mấy mươi triệu kẻ đọc văn mầy ?
Văn mầy còn như văn ngày trước
Giọng cười pha lẫn ý chua cay?
[…]
[…]
em còn nhỏ, làm sao mà biết được
áo cơm hành bủn rủn thiên tài
học thói người xưa ta cạo đầu bán tóc
chưa đủ tặng em nửa chiếc áo dài!
em còn nhỏ, làm sao mà biết được
ta với đời, thực sự, chẳng nương nhau
ta với đời, tất nhiên, thua cuộc
vì áo cơm là những ngọn lao!
[…]