Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Nỗi lòng Tô Vũ

    Tác giả:

    (Kỷ niệm một đoạn đời 15 năm chăn dê ở núi đồi Trung Việt Nam Ngãi Bình Phú)

    Đồi tăm tắp chạy về ôm chân núi
    San sát đồi phủ phục quấn núi xanh
    Chiều xuống rồi tơ lòng rộn ràng rối
    Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh

    Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
    Nhảy múa tung sườn núi vút giòng khe
    Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
    Vang vang lên đồi núi giọng be be
    Những bận nào Trà Linh qua Đá Dừng Hòn Dựng
    Dùi Chiêng về Phường Rạnh ngược Khe Rinh
    Bao lần anh cùng chúng em lận đận
    Bôn ba qua rú rậm luống rùng mình

    Những bận nào Quế Sơn Rù Rì con suối ngược
    Nước trôi nguồn nước lũ xuống phăng phăng
    Những bận nào mịt mùng mưa gió ướt
    Đẫm thân mình co rúm lạnh như băng

    Em nhớ hay không? hồn hoa dại cỏ
    Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya
    Vàng cao gót nai đầu truông hãi sợ
    Gió cây rung trút lá mộng tan lìa

    Nhưng từ nay Giáp Nam anh đóng trại
    Cố định rồi – em khỏi ngại ngày đêm
    Dưới nắng mưa tha phương du mục mãi
    Cay đắng từng, bùi ngọt mặn mà thêm

    Chiều hôm nay bên chó vàng chễm chện
    Anh lặng nghe em bé hé bên sườn đồi
    Khoanh mấy vòng tay anh thoăn thoắt bện
    Vòng cho em từng chiếc sắp xong rồi

    Chiều đã xuống em đà no nê chắc
    Huýt tù và! em xúm xít lại anh đeo cho
    Mỗi chúng em mỗi vòng mây mỗi sắc
    Lại mau đây! to nhỏ cổ anh so

    Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm
    Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu
    Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh
    Này em Hoa Cà ((Dê Hoa Cà có lông lổ đổ tía hồng xem như hoa cà vậy. Đẹp vô cùng. Nhất là những buổi chiều, sắc lông óng ả dưới nắng vàng – xa xa hình bóng dê rực rỡ nổi bật trên triền núi xanh lợ. Dê Hoa Cà còn gọi là Dê Sao (vì lông lổ đổ sáng như sao).)) hỡi! chiếc nâu

    Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả
    Đeo vòng vào em nghển cổ cong xinh
    Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá
    Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên

    Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ
    Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi
    Trao người em trăm năm lời ước thệ
    Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi ((Ý nói cái lần đầu, thuở hai mươi tuổi, trao cái vòng ngọc cho vị hôn thê mà không cảm động bằng lần đầu đeo vòng cho dê vậy.))

    Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc
    Dành riêng mình – Dê hỡi hiểu vì sao ?
    Vì lòng anh luống âm thầm tha thiết
    Gán đời mình trọn kiếp với Dê Sao

    Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng
    Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa ?
    Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng
    Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa

    Và giờ đây một lời thề đã thốt
    Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta
    Cao lời ca bê hê em cùng thốt
    Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha

    Và giờ đây hoàng hôn mờ trĩu nặng
    Bốn bề tràn lan bóng mịt mùng sa
    Xếp hàng ngay nhanh lên hàng ngũ thẳng
    Rập ràng về bế hế rập ràng ca. ((Tô Vũ tên thật Tô Tử Khanh, người đất Đỗ Lăng là một bầy tôi trung của vua Hán Vũ Đế. Thời đó, nhà Hán thường bị giặc Hung Nô ở phương Bắc hay quấy nhiễu, dòm ngó. Tuy là nước lớn nhưng muốn cầu hòa, nên Hán Vũ Đế sai Tô Vũ đi sứ sang Hung Nô.
    Sang bên Hung Nô, vì làm phật ý vua Hung Nô, Tô Vũ bị bỏ vào hang, ba ngày không cho ăn để cho chết. Tô Vũ nhờ hớp những giọt sương đêm trên ngù cờ mà sống sót. Thấy lạ, chúa Hung Nô kinh sợ, cho Tô Vũ là thần, không dám hại nữa mà đày đến đất Bắc chăn dê, giao hạn cho tới khi nào dê đực đẻ ra dê con mới được trở về Hán. Đọc thêm ))

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)